Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 898 - Nê Côn bại lộ hoàn toàn (2)

Côn Bằng nghe vậy không khỏi nhớ đến ngày tháng trước đây bị Lý Nguyên biến thành tượng đá, hắn cảm khái nói: “Lý tiền bối là ai, tu vi cao bao nhiêu, ta không biết, không thể đo lường được. Ta chỉ biết cho dù Đạo Tổ lão nhân gia nhìn thấy Lý tiền bối cũng vô cùng cung kính, không dám thất lễ chút nào.”
Những ngày tháng từng làm tượng đá bên ngoài trang viên của Lý Nguyên, hắn từng tận mắt nhìn thấy Hồng Quân đến bái phỏng Lý Nguyên.
Cảnh tượng đó chẳng khác gì học trò nhỏ nhìn thấy thầy giáo.
Bịch!
Bằng Ma Vương nghe đến đây, cằm rơi thẳng xuống đất.
Hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
Đạo Tổ không phải đại diện cho Thiên Đạo sao?
Là một tồn tại chí cao vô thượng hơn cả Thánh Nhân, xem vạn vật như quân cờ.
Trong hồng hoang đứng đầu tuyệt đối trong chuỗi thức ăn.
Lão nhân gia hắn sao có thể cung kính lễ độ với người khác chứ?
Quá mức khó tin, quá sụp đổ!
Nếu như lời nói này không phải do đích thân Côn Bằng nói thì có đánh chết Bằng Ma Vương cũng không dám tin chuyện vô lý như vậy.
Hắn bỗng nhiên phát hiện ra thế giới này hình như không đơn giản như thế giới mà hắn vẫn luôn biết.
Bằng Ma Vương hoàn hồn từ nỗi kinh ngạc, hắn hỏi Côn Bằng: “Sao phụ vương lại quen biết Lý tiền bối? Tại sao từ trước tới nay chưa nghe phụ vương nhắc tới người này?”
Côn Bằng lão tổ nghe vậy, da mặt không khỏi co rút.
Chuyện làm tượng đá là nỗi sỉ nhục của hắn, sao có thể nói cho nhi tử được?
Hắn nhìn nhi tử vẫn còn trông mong nhìn mình đành phải đánh thật mạnh vào gáy của nhi tử một cái, tức giận nói.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ngươi chỉ cần biết sau này gặp Lý tiền bối phải cung kính lễ độ là được rồi.”
“...” Bằng Ma Vương khóc không ra nước mắt.
Không phải ta chỉ tò mò nên mới hỏi thôi sao? Tại sao lại đánh ta?
Ô Sào và Lục Áp rời khỏi Bắc Hải bèn che giấu khí tức bay thẳng đến Thái Dương Tinh.
Không lâu sau, hai người họ đã đến Thái Dương Tinh.
Lửa cháy hừng hực ở xung quanh không những không có ảnh hưởng gì đến bọn họ mà ngược lại bọn họ còn tỏ ra hài lòng.
Hai người họ che giấu kín khí tức và hành tung, dọc đường rẻ trái quẹo phải cuối cùng đến một nơi trong sơn cốc.
Sơn cốc này không biết sâu bao nhiêu, càng bay xuống dưới, Thái Dương Chân Hỏa càng trở nên mãnh liệt đáng sợ.
Màu sắc của Chân Hỏa cũng từ màu vàng bình thường biến thành màu vàng kim, màu bạch kim, màu tử kim, màu lam, màu lam nhạt đến cuối cùng biến thành màu trắng.
Tiến vào trong Chân Viêm màu trắng, nhiệt độ bên trong cao đến mức không thể diễn tả, ở nơi này sức mạnh không gian và thời gian đều không thể vận chuyển, đều bị Chân Viêm đốt cháy tan tành.
Ô Sào và Lục Áp lập tức thả chậm tốc độ, cuối cùng hai người bọn họ dừng lại trước hai vật thể khổng lồ, bề ngoài giống như một cái kén tằm.
Hai cái kén tằm này có kích thước khoảng mười vạn trượng, hình quả trứng, mặt ngoài đỏ ửng, bên trên đầy các đường vân dày đặc giống như kinh mạch của cơ thể người.
Hơn nữa bên trong những đường vân giống như kinh mạch này còn đó ánh quỳnh quang đang lưu động, trông quỷ dị và thần bí.
Ô Sào và Lục Áp nhìn hai cái kén tằm, nét mặt phức tạp tỏ ra kích động và mong chờ.
“Vốn chuẩn bị đi Bắc Câu Lô Châu thu thập tinh huyết, gia tăng tốc độ để chân linh của phụ vương và thúc phụ quay về, không ngờ lại gặp được Nê Côn, không lấy được tinh huyết thì không nói, còn thôn phệ ba mươi vạn Hộ Pháp Phật môn mà chúng ta khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được, thật sự không cam tâm.” Lục Áp câm hận nói.
“y.” Ô Sào thiền sư thở dài, an ủi nói: “Thập đệ không cần đau lòng, chỉ cần giữ được bí mật của sơn cốc này, sẽ có một ngày phụ vương của chúng ta tái tạo lại chân linh, quay lại hồng hoang. Chẳng qua thời gian hơi chậm một chút thôi. Đã đợi được mấy lượng kiếp rồi, hà tất gì vội vàng trong chốc lát?”
Lục Áp: “Ta chỉ có chút không cam lòng, còn nữa hồng hoang có một nhân vật như Lý tiền bối, cho dù chân linh của phụ vương và thúc phụ quay về, chỉ e cũng khó có thể trùng chỉnh huy hoàng của Yêu tộc.”
“Haiz.” Nghĩ tới sự đáng sợ của Lý tiền bối, Ô Sào thiền sư cũng không biết nên nói gì mới được.
Cho dù là lúc Yêu tộc cường thịnh nhất, đối mặt với Lý tiền bối cũng chỉ như một con kiến không chịu nổi một đòn.
Lý Nguyên dẫn theo Tiểu Tê Tử bay thẳng đến Cửu U Minh Giới.
Về chuyện Nê Côn lén để lại công pháp cho Bằng Ma Vương đương nhiên không thể giấu được cảm giác của hắn.
Nhưng mà Lý Nguyên cũng không lấy công pháp của Bằng Ma Vương đi.
Mà hắn lựa chọn để thuận theo tự nhiên.
Rất nhanh hai người đã đến Minh Giới.
Tiểu Tê Tử nhìn bầu trời u ám mờ mịt, gió lạnh thê lương, trong lòng không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.
Cảm giác đích thân đến Minh Giới khác biệt quá lớn so với trước đây nàng nhìn thấy trong video.
Ở đây luôn cho nàng cảm giác sởn gai ốc, vô cùng khó chịu.
“Sao mao mao trùng lại chạy đến nơi này?” Tiểu Tê Tử hơi khó hiểu.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Có lẽ nó cảm thấy nơi này hoang vu, không dễ bị bắt.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến trên một vùng Huyết Hải vô tận.
Đây chính là U Minh Huyết Hải.
Chẳng qua lúc này U Minh Huyết Hải trông rất hỗn loạn.
Tiếng chém giết đáng sợ, tiếng đấu pháp vang vọng khắp trời đất.
Pháp thuật muôn màu muôn vẻ giống như pháo hoa rực rỡ, nhưng lại đáng sợ hơn cả vũ trụ sụp đổ.
Pháp bảo dày đặc chi chít giống như châu chấu bay lượn trên bầu trời màu máu phát ra sức mạnh tuyệt thế tiêu diệt trời đất.
Chỉ thấy ở biển máu ngoài khơi vô số chiến sĩ tộc A Tu La đạp lên huyết lãng cao mấy chục vạn trượng, đang dốc toàn lực chém giết với Hộ Pháp Phật môn, chư tiên và các quỷ binh địa phủ.
Những tộc A Tu La này, nam thì trông dữ tợn đáng sợ, nữ thì trông yêu kiều thướt tha, mỗi người đều dũng cảm không sợ chết, hung ác vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận