Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2287 - Kỹ năng bị động của Cát Tường!

Ninh Trung Tắc thấy thế, vội vàng kêu lên: “Mau thu thần thông, nếu không hư không này sẽ sụp đổ đó.”
Nhạc Linh San nghe vậy, vội vàng dùng thần thức khống chế Hàn Tâm kiếm, thu lại vào vỏ kiếm.
Chỉ là, biểu cảm của nàng trở nên rất vui vẻ.
Nàng chưa từng nghĩ đến bản thân sử dụng kiếm pháp Hoa Sơn lại thuận tay như vậy.
Vừa rồi, nàng cảm thấy thiên địa càn khôn, nhật nguyệt tinh thần, cũng có thể bị chém nát dưới Hàn Tâm kiếm của mình.
Lẽ nào, đây chính là thực lực của Thái Ất Kim Tiên?
Quá lỳ!
Nhạc Linh San kích động suy nghĩ.
Mọi người nhìn tràng diện chấn động vỡ nát của hư không xung quanh, không kìm lòng được mà há to miệng.
Anh Bạch La nuốt nước bọt, nói: “Cái này là do tiểu sư muội tạo ra sao? Quá khủng khiếp rồi!”
Lương Phát nói: “Hiện tại có thể xác nhận tiểu sư muội quả thật đã biến thành đại năng Thái Ất Kim Tiên, đây không phải là ảo giác.”
“Tiểu sư muội, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên tu vi của ngươi lại biến thành Thái Ất Kim Tiên?”
Có người khó hiểu hỏi.
Nhạc Linh San nhẫn nhịn kích động trong lòng, giải thích với mọi người: “Ta cũng không biết có chuyện gì, vừa rồi ta phát hiện cơ thể mình đột nhiên không cách nào nhúc nhích, sau đó có rất nhiều linh khí từ hư không trực tiếp rót vào trong kinh mạch của ta. Sau đó cảm thấy rất đau đớn, rất đau đớn. Thậm chí ta hoài nghi có phải lục phủ ngũ tạng của mình bị linh khí xé rách hay không.”
Anh Bạch La ngưỡng mộ nói: “Nếu tu vi của ta có thể tăng lên đến Thái Ất Kim Tiên, cho dù đau đớn chăng nữa, thì cũng đồng ý thừa nhận.”
Mọi người đang chú ý đến Nhạc Linh San, mà ánh mắt Ninh Trung Tắc lại đặt ở trên người Cát Tường.
Ninh Trung Tắc nhận thấy, giờ phút này Cát Tường đã hồi phục lại dáng vẻ bình thường ban đầu.
Trận pháp đạo ấn trong hai mắt của Cát Tường đã hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa, trong mắt Cát Tường có thể lần nữa nhìn thấy đồng tử không còn đen kịt một mảng giống như vực sâu nữa.
Khí tức của Cát Tường cũng không còn lạnh như băng như sương, khiến cho người ta ném sởn gai ốc.
Nàng lại trở về là đứa trẻ hồng hào, đáng yêu mềm mại.
Hơn nữa, giờ phút này Cát Tường đang cầm chu quả Nhạc Linh San đưa cho nàng, ăn từng miếng nhỏ say sưa.
Ninh Trung Tắc đi đến bên cạnh Cát Tường, nàng ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi Cát Tường: “Cát Tường, tu vi của Linh San là ngươi tăng giúp nàng sao?”
Cát Tường mỉm cười với Ninh Trung Tắc, rồi tiếp tục ăn chu quả của nàng.
Hoàn toàn không trả lời Ninh Trung Tắc.
Dường như nàng vốn không thể nói chuyện.
Chỉ là, hiện tại Ninh Trung Tắc đã biết Cát Tường có thể mở miệng nói chuyện.
Nàng không hiểu tại sao Cát Tường không trả lời câu hỏi của mình?
Mọi người nghe thấy Ninh Trung Tắc đối thoại với Cát Tường, thì lập tức di chuyển sự chú ý lên trên người Cát Tường.
Giờ phút này, khí tức trên người Cát Tường không còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi nữa.
Mọi người lập tức tò mò đánh giá Cát Tường, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên, còn có một tia nóng rực.
Bọn họ đều hiểu.
Chuyện xảy ra trên người Nhạc Linh San nhất định có liên quan đến đứa trẻ chỉ mới hai tuổi này.
Nhạc Linh San cho Cát Tường một quả chu quả, sau đó Cát Tường hỏi Nhạc Linh San có nguyện vọng gì không.
Nhạc Linh San nói nguyện vọng của mình là muốn tu vi nhanh chóng tăng lên đến Thái Ất Kim Tiên.
Kết quả, vừa nói xong không lâu, tu vi của Nhạc Linh San đã thật sự tăng lên đến Thái Ất Kim Tiên.
Hơn nữa còn là Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn.
Nếu bọn ta cũng lấy chút linh quả ra để lấy lòng Cát Tường, vậy thì Cát Tường có thể thỏa mãn nguyện vọng của bọn ta hay không?
Nghĩ đến đây, mọi người không ngừng kích động vạn phần.
Hận không thể đưa toàn bộ đồ trong túi trữ vật đến trước mặt Cát Tường.
Để Cát Tường chọn cái nào.
Cho dù tất cả đều không muốn.
Đương nhiên, dù sao Ninh Trung Tắc cũng ở đây.
Lý trí còn sót lại vẫn là làm cho bọn họ khắc chế xúc động trong lòng.
Vẻ mặt Nhạc Linh San kích động hỏi Cát Tường: “Cát Tường, có phải ngươi nâng cao tu vi giúp ta không? Sao ngươi làm được vậy?”
Cát Tường cười cười với Nhạc Linh San, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Nhạc Linh San khó hiểu nói: “Cát Tường, chẳng phải ngươi biết nói chuyện sao? Sao không nói chuyện với bọn ta vậy?”
Cát Tường vẫn không mở miệng, mà chỉ ăn chu quả trong tay.
Nhạc Linh San vẫn còn muốn hỏi, thì Ninh Trung Tắc mở miệng ngăn cản: “Ngươi không cần hỏi nữa, Cát Tường không muốn nói chuyện thì không nói vậy, ngươi đừng ép buộc nàng.”
Nhạc Linh San giải thích với mẫu thân: “Không phải ta muốn ép buộc nàng, chỉ là có quá nhiều nghi vấn, muốn hỏi rõ nàng. Tất cả những điều này quá khó tin rồi.”
Ninh Trung Tắc: “Đợi tương lai nàng đồng ý mở miệng thì chúng ta hẵng hỏi.”
Nhạc Linh San gật đầu nói: “Vậy được. Hây…”
Nàng đột nhiên thở dài, có chút hối hận nói: “Sớm biết ta nên nói nguyện vọng của ta là trở thành Đại La Kim Tiên. Vẫn là mắt nhìn của ta quá nhỏ rồi!”
Thấy Nhạc Linh San có dáng vẻ hối hận, mọi người không khỏi giật khóe miệng.
Đúng là được tiện nghi còn khoe khoang!
Anh Bạch La nói: “Tiểu sư muội, ngươi đừng quá tham lam vô độ.”
Lương Phát đồng ý gật đầu nói: “Có thể tăng tu vi từ Địa Tiên kỳ lên đến Thái Ất Kim Tiên trong thời gian một nén nhang, đây đã là cơ duyên mà vô số tu sĩ đụng vỡ đầu cũng không có được. Tiểu sư muội phải biết đủ.”
Nhạc Linh San: “Không phải là ta không biết đủ, chỉ là, chỉ là hơi hối hận, có lẽ ta có thể trực tiếp trở thành Đại La Kim Tiên.”
Một nữ đệ tử nói với Nhạc Linh San: “Hiện giờ tiểu sư muội đã trở thành đại năng tuyệt thế, sau này phải che chở cho sư tỷ đó!”
“Đúng vậy, có giàu sang cũng chớ quên bạn.”
Có người vội vàng phụ họa nói.
Nhạc Linh San tự tin trả lời: “Yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ che chở cho các người. Nếu có người dám ức hiếp đệ tử Phái Hoa Sơn chúng ta, ta sẽ đánh hắn cho răng rơi đầy đất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận