Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1834 - Sao ta biến thành thái giám rồi!

Tát Mãn thượng sư mà Đại Kim quốc cung phụng, chính là Chuẩn Thánh đại năng, có lẽ có thể giúp ta khôi phục dung mạo.
Dương Khang ra khỏi phòng luyện công.
Hắn đang muốn trở về Đại Kim quốc.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới, lần này sở dĩ bản thân có thể gặp phải kiếp nạn này, tất cả đều bởi vì Quách Tĩnh mà ra.
Nếu không phải Quách Tĩnh đi khách điếm này, làm sao có thể có chuyện sau này?
Cho nên, Dương Khang chuẩn bị trả thù Quách Tĩnh một chút trước, giảm bớt tức giận trong lòng, lúc này mới đi Đại Kim quốc.
Hắn nhớ tới, tuy rằng bản thân và Hoa Tranh trên danh nghĩa đã là phu thê, còn không chưa chung phòng.
Trước đó, Hoa Tranh dùng cái chết uy hiếp, mà Dương Khang vì giữ Hoa Tranh, đả kích Quách Tĩnh, suy yếu điểm khí vận của Quách Tĩnh, bởi vậy Dương Khang không có cưỡng ép.
Nhưng hiện giờ hắn đã nhờ vào Hoa Tranh, thành công suy yếu điểm khí vận của Quách Tĩnh.
Vậy hắn không băn khoăn nữa.
Vừa lúc thừa cơ hội này trả thù Quách Tĩnh một chút, giảm bớt tức giận trong lòng.
Vì thế, Dương Khang nhất thời xoay người đi đến phòng của Hoa Tranh.
Sau một phút đồng hồ, trong một căn phòng, đầu tiên là truyền đến tiếng kinh ngạc la hét của Hoa Tranh, Ngay sau đó, lại truyền đến tiếng rống giận không cam lòng của Dương Khang.
“Vì sao, vì sao có thể như vậy? Làm sao ta biến thành thái giám?”
Hoa Tranh thấy Dương Khang bộc phát thú tính, vốn hoảng sợ vạn phần.
Nhưng giờ phút này, trên mặt nàng lại tràn đầy châm chọc.
Chỉ thấy nàng vừa cười to, vừa châm chọc nói: “Ha ha ha, một thái giám, vậy mà cũng muốn đi làm việc cầm thú, ngươi có năng lực đó không?”
“Bốp!”
Dương Khang không chút khách sáo đánh Hoa Tranh một bạt tai, trực tiếp đánh cho Hoa Tranh miệng phun máu tươi.
“Tiện nhân, cũng dám châm chọc ta!”
Tuy Hoa Tranh bị đánh cho miệng phun máu tươi, giờ phút này dáng vẻ của Dương Khang cũng rất điên cuồng, nhưng Hoa Tranh lại không chút sợ hãi.
Tuy nàng là công chúa, nhưng lại là công chúa của Đại Mạc quốc.
Nàng đương nhiên cũng có sẵn một mặt hào phóng của con gái Đại Mạc quốc.
Bởi vậy, nàng trực tiếp cao giọng cười nhạo Dương Khang: “Ngươi chính là một thái giám, một thái giám không có trứng, người lưỡng tính, còn muốn có suy nghĩ không an phận với ta, hôm nay bản công chúa nằm ở đây bất động, nhưng lão thái giám chết tiệt ngươi, ngươi có năng lực không?”
Âm lượng của Hoa Tranh cũng không thấp.
Chẳng những người hầu trong phủ đệ của Dương Khang thậm chí, hàng xóm chung quanh, đều nghe thấy được tiếng cười nhạo của Hoa Tranh.
Mà đây cũng là mục đích của Hoa Tranh, nàng cố ý nói lớn tiếng như vậy, chính là muốn khiến cho tất cả mọi người biết sự thật Dương Khang biến thành thái giám.
Làm cho Dương Khang vô cùng xấu hổ.
Làm cho Dương Khang bị kỳ thị.
Từ khi bị bắt hòa thân với Dương Khang tới nay, Hoa Tranh vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện vui vẻ như thế.
Nàng hận không thể thả mấy dây pháo để chúc mừng một chuyện may mắn này.
“Ha ha ha, thì ra Dương Khang là thái giám chết bầm!”
“Làm hại ta lo lắng lâu như vậy!”
Dương Khang thấy Hoa Tranh lớn tiếng rêu rao sự thật hắn biến thành thái giám, mặt đều tức đến tái rồi.
Hắn vừa sợ vừa giận uy hiếp nói với Hoa Tranh: “Không được nói, tiện nhân ngươi câm miệng cho ta.”
Bởi vì quá phẫn nộ và sốt ruột, Dương Khang thậm chí cũng không nhớ tới, hắn có thể dùng cấm ngôn thuật với Hoa Tranh.
Hoa Tranh thấy Dương Khang không muốn nàng nói, nàng càng muốn nói.
Ngược lại nói càng thêm hăng say.
“Tên thái giám chết bầm này, nam không ra nam, nữ không ra nữ, người lưỡng tính không thể nhân đạo, ngươi chột dạ cái gì?”
“Ngươi đã có gan cắt, sao không có gan để cho người khác biết?”
“Tên biến thái này, hiện giờ người cũng già rồi, không ngờ cắt cả đồ chơi đó!”
Dương Khang thấy Hoa Tranh càng nói càng lớn tiếng, giống như sợ người khác không biết hắn biến thành thái giám, thân thể run rẩy tức giận đến không thể khống chế.
Lúc này, rốt cục hắn nhớ tới có thể thi triển cấm ngôn thuật với Hoa Tranh.
Dương Khang đang muốn thi pháp khiến cho Hoa Tranh câm miệng, nhưng mà, đúng lúc này, hắn tuyệt vọng phát hiện xung quanh đã tụ tập không ít người.
Ví dụ như, nô tỳ, người hầu trong nhà.
Những tùy tùng mang đến từ Đại Kim quốc như Linh Trí thượng nhân, Lương Tử Ông, Mị Siêu Phong.
Cùng với Mộc Niệm Từ.
Chỉ thấy những người này, vẻ mặt khó tin nhìn Dương Khang, biểu cảm ngơ ngác, sắc mặt có vẻ phức tạp không thôi.
Ánh mắt này làm cho Dương Khang xấu hổ vô cùng.
Cái gì gọi là hiện trường kỳ thị quy mô lớn?
Đây là hiện trường xấu hổ quy mô lớn điển hình.
Giờ phút này, Dương Khang căn bản không dám đối diện với ánh mắt của mọi người, hắn cảm thấy, ánh mắt mọi người nhìn hắn, cuối cùng đều hội tụ thành hai chữ -- thái giám.
“Ha ha ha.”
Mà Hoa Tranh nhìn người chung quanh, lại cười đến vui sướng không thôi.
Cái này, xem Dương Khang còn làm sao làm người!
“Tiện nhân.”
Nghe thấy tiếng cười của Hoa Tranh, Dương Khang phẫn hận, tùy tay tát qua một cái.
Đánh cho Hoa Tranh bay lên.
Nhưng mà, tuy khuôn mặt trắng nõn của Hoa Tranh bị đánh cho da tróc thịt bong, nhưng nàng vẫn đang cười.
Suồng sã cười to.
Hơn nữa, vừa cười, Hoa Tranh còn vừa nói với những người chung quanh: “Các ngươi biết không? Thì ra tiểu vương gia của các ngươi là thái giám không có trứng!”
“Ha ha ha, một thái giám, lại còn muốn phi lễ với ta, các ngươi nói có buồn cười không?”
Người chung quanh: tập thể mọi người cạn lời.
Chỉ là trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng chỉ có mọi người đã biết.
Mà Dương Khang quả thực sắp tức điên rồi.
Hắn hận không thể trên mặt đất tìm một cái lỗ chui vào.
Vì sao, vì sao ta có thể đột nhiên biến thành thái giám?
Rốt cuộc là ai cắt?
Vì sao ta không có một chút cảm giác?
Đột nhiên, Dương Khang nhớ tới lời nói trước đó Lý Nguyên nói qua.
Nói là muốn lấy đi một thứ của hắn, xem như khiển trách.
Chẳng lẽ là Lý Nguyên ra tay?
Đúng, nhất định là hắn!
Trước đó còn tưởng rằng Lý Nguyên đang cố ý dọa hắn, không ngờ, đối phương thật sự lấy đi một thứ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận