Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1526 - Cuối cùng Lý Nguyên cũng xuất hiện rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Lý Nguyên, trong phút chốc Băng Băng thật sự không thể nói nên lời, đành dùng bàn tay ngọc của mình vỗ vỗ trán.
Tất cả nhân loại sẽ bị xóa sổ, đây không phải là việc gấp, vậy thì cái gì mới là việc gấp?
Còn nữa, ta đã gửi hàng nghìn tin nhắn, nhưng ngươi không trả lời bất cứ tin nhắn nào, ta cứ tưởng ngươi không xem, không ngờ ngươi cũng thấy rồi, nhưng ngươi không trả lời chỉ vì đang nấu ăn.
Chẳng lẽ sự sống chết tồn vong của nhân loại còn không quan trọng bằng việc ngươi nấu cơm sao?
Cái con người này, làm việc thật không đáng tin!
Trong lòng Băng Băng thầm chỉ trích về hành vi 'xấu xa bỉ ổi' của Lý Nguyên, nhưng tất nhiên, nàng không thực sự nói ra.
Dù sao thì hiện tại cũng cần Lý Nguyên giúp, không nên đắc tội với hắn!
Băng Băng kiềm chế không chỉ trích nữa, nàng nhanh chóng nói chuyện nghiêm chỉnh với Lý Nguyên: "Lý do ta tìm ngươi là vì loài người trong thế giới của bọn ta đã gặp phải một mối nguy trước nay chưa từng có..."
Lý Nguyên cắt ngang lời giải thích của Băng băng: "Chuyện xảy ra trong thế giới của các ngươi, ta đều biết hết rồi, không cần phải giải thích."
Băng Băng: "Ta..."
Lý Nguyên: " Mục đích ngươi tìm ta, ta cũng biết."
Băng Băng: "..."
Tại sao ta muốn nói cái gì, hắn cũng biết hết vậy?
Hắn đi guốc là trong bụng ta sao?
Còn có, vừa nãy gửi tin nhắn hắn không trả lời, ta thầm mắng hắn mấy câu, đừng nói hắn cũng biết đấy chứ?
Chắc là không, nếu hắn biết, tại sao hắn lại đến giúp ta?
Hô hô!
Đúng rồi, thả lỏng đi, ta không cần hù dọa chính mình làm gì!
Chắc chắn hắn không biết đâu.
"Ta biết ngươi mắng ta." Lý Nguyên ung dung nói một câu.
Băng băng bị sốc đến nỗi quai hàm của nàng suýt chút nữa là rơi xuống đất.
Nàng ngây ngốc nhìn Lý Nguyên, mang theo vẻ mặt kinh ngạc, xấu hổ, sợ hãi, hối hận, cầu xin tha thứ... Tóm lại là vô cùng phức tạp.
Xong rồi, xong rồi, chết rồi chết rồi!
Nàng không ngờ rằng Lý Nguyên thực sự biết những gì nàng đang nghĩ.
Điều này không phải trực tiếp đắc tội với Lý Nguyên sao?
Nếu Lý Nguyên tức giận vì điều này, từ chối giúp đỡ nhân loại, vậy thì phải làm sao?
Nếu nghiêm trọng hơn, Lý Nguyên chẳng những vì thế mà không giúp nhân loại, ngược lại còn giúp thần linh, như vậy nhân loại chẳng phải là chết hết không còn sự sống?
Thế thì chẳng phải ta trở thành tội nhân của cả nhân loại hay sao?
Ta, sao ta lại có thể nói không suy nghĩ như vậy!?
Càng nghĩ càng sợ, Băng Băng lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng.
Nàng nhìn Lý Nguyên với vẻ hối lỗi, đáng thương cầu xin: "Ta không phải có ý mắng ngươi, ta chỉ là đang oán trách mà thôi, cũng không có ý định mắng ngươi, ta cũng không biết mình vừa mới nói cái gì."
"Được, nếu như ngươi không vui muốn trút giận, xin chỉ trút giận lên ta, ngươi trừng phạt ta thế nào, ta cũng không oán."
"Ta chỉ hy vọng ngươi có thể giúp đỡ nhân loại, nhân loại tuy có rất nhiều điểm không tốt, nhưng cũng không đến mức bị tiêu diệt hoàn toàn."
Nói xong, Băng Băng bắt đầu rơi nước mắt.
Hơn nữa, nàng nhắm mắt lại, như thể để Lý Nguyên tự xử lý.
Lý Nguyên thấy Băng Băng khóc oa oa như vậy, thật sự có chút không hiểu.
Hắn cũng không nói phải như thế nào mà, sao lại tự mình doạ mình đến mức thế chứ?
Làm như hắn đang bắt nạt trẻ em vậy.
"Lớn như thế rồi mà còn khóc, ngươi không ngượng hả?"
Băng Băng kinh ngạc mở to mắt, hai mắt bởi vì được nước mắt rửa qua nên trở nên sáng hơn: "Ngươi, ngươi không tức giận sao?"
Lý Nguyên bình tĩnh nói: "Ý nghĩ của một con kiến có gì đáng giận? Ta không nhỏ mọn như vậy."
Băng Băng: "..."
Thôi được, tuy bị ngươi gọi là con kiến, nhưng ta cũng sẽ không trách ngươi.
"Vậy thì ngươi có đồng ý ra tay giúp đỡ nhân loại không?" Băng Băng nhìn Lý Nguyên đầy mong đợi.
Chiều cao của nàng chỉ cao ngang vai của Lý Nguyên.
Lý Nguyên: "Nếu ta không muốn ra tay, ta sẽ không đến thế giới này."
Nghe điều này, Băng Băng như vui như mở cờ trong bụng.
Nhìn dáng người của Lý Nguyên, nàng chỉ cảm thấy con người này thật cao lớn, rực rỡ, anh tuấn, thu hút.
Cho dù vừa rồi hắn 'nhẫn tâm' gọi nàng là con kiến, nhưng sau khi hắn hứa sẽ giúp đỡ nhân loại, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến hình tượng cao ráo đẹp trai của Lý Nguyên trong lòng nàng.
Ngay cả khi 'nhẫn tâm' thì vẫn rất dễ thương mê người!
"Cảm ơn, cảm ơn ngươi, thay mặt toàn nhân loại, ta cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi." Băng Băng vô cùng cảm kích, cảm ơn Lý Nguyên không ngừng.
Lý Nguyên hờ hững xua tay: "Không sao, ngươi đừng mắng ta nhẫn tâm là được."
Băng Băng: "..."
Aizz, nàng quên rằng Lý Nguyên có thể biết những ý nghĩ trong lòng nàng.
Có thể biết được ý nghĩ của người khác, thật đáng ghét!
Không có bí mật gì hết!
Còn có, ta không chỉ oán trách ngươi nhẫn tâm? Ta cũng nói ngươi đẹp trai mà!
Đúng rồi, trước đây ta còn muốn có con với hắn, không biết hắn có biết không?
Ôi, không cần nghĩ, hắn chắc chắn sẽ biết, xấu hổ chết mất!
Băng Băng bất ngờ che mặt của mình.
Hoàn toàn không dám nhìn Lý Nguyên nữa.
Chỉ thấy mặt nàng đỏ như trái đào chín, trông thật xinh đẹp đáng yêu.
Về phần Lý Nguyên.
Hắn vô cùng bình tĩnh.
Nhiều năm như vậy, hắn đã quen với những nữ nhân thầm có những “suy nghĩ không an phận” về hắn!
"Đúng rồi, không biết trận thứ sáu đã bắt đầu chưa!"
Băng Băng chợt nhớ tới điều gì đó, nàng nhanh chóng bấm vào phòng phát sóng trực tiếp.
Chỉ thấy rằng trận chiến thứ sáu của cuộc chiến giữa người và thần đã bắt đầu.
Về phía các vị thần, ra trận là Linh Phúc Thần, xuất hiện dưới hình thức hợp nhất của Thất Phúc Thần.
Về phía loài người, người ra trận là Okita Souji đến từ Xuất Vân quốc và…
Thấy tin tức của Okita Souji, trong các diễn đàn lớn của toàn cầu lập tức lại nói móc điên cuồng về hành vi chọn lựa một người Xuất Vân quốc của Brynhild.
“Trời ơi, lại là một người Xuất Vân quốc, đây đã là người Xuất Vân quốc thứ ba rồi, tại sao Brynhild thích chọn anh hùng của Xuất Vân quốc xuất chiến như vậy?”
“Xuất Vân quốc cắt đứt vận mệnh của nhân loại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận