Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2211 - Còn chưa tới cảnh giới nằm yên kệ sự đời!!

“Nhưng mà, những người này đều có chút không phù hợp, phong cách và thần vận vẽ tranh của đám người Ngô Đạo Tử căn bản là không có một chỗ tương tự với phong cách và thần vận của bức tranh này, bởi vậy bức tranh này không có khả năng là bọn họ sáng tác, nhưng nếu không phải là bọn họ, ai còn có năng lực hội họa này?”
Nàng tự nhíu mày phân tích: “Theo lý thuyết, thiên hạ họa thánh, ta đều biết, nhưng lại không có phong cách của người nào tương tự với phong cách của bức tranh này. Lẽ nào là vị họa thánh nào lại đột phá, cho nên lúc này mới thay đổi phong cách?”
Nàng kìm lòng không đậu lôi kéo hai tay Lý Thanh Chiếu, vẻ mặt phấn khởi nói,
“Dịch An, ngươi mau chóng nói cho ta biết, rốt cuộc là ai sáng tác bức tranh này? Phong cách của bức tranh này rất làm cho người ta trước mắt sáng ngời.”
Lý Thanh Chiếu thấy Thái Diễm (tên của Thái Văn Cơ, Văn Cơ là tự của nàng) chú ý tới bức tranh mà Lý Nguyên tặng cho nàng, cũng kích động đến trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ thao thao bất tuyệt, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
Nàng và Thái Diễm, cùng với Trác Văn Quân, đều là người say mê thi từ ca phú, vẽ vời khắc chữ.
Bởi vậy, nàng vô cùng hiểu được tâm trạng giờ phút này của Thái Văn Cơ.
Sự kích động lúc đột nhiên thấy một thần tác tuyệt thế xưa nay chưa từng có, sau này không xuất hiện, xảo đoạt thiên công này, người thường căn bản không thể hiểu được.
Lý Thanh Chiếu dùng giọng nói giống như khoe khoang nói: “Bức tranh này cũng không phải mấy họa thánh nổi danh Ngô Đạo Tử, Mễ Phất sáng tạo, mà là một người bạn của ta sáng tác khoảng thời gian trước, trước mắt hắn không có danh tiếng, bởi vậy ngươi không đoán được tên của hắn.”
Vẻ mặt Thái Văn Cơ hoài nghi nhìn Lý Thanh Chiếu, nói: “Bạn của ngươi? Ta cũng đều quen bạn của ngươi mà? Sao ta không biết có ai năng lực hội họa, lại đạt tới cảnh giới đạo vận sinh huy như thế?”
Lý Thanh Chiếu: “Là một người bạn ta mới kết giao, ngươi cũng không quen.”
“Thì ra là bạn mới của ngươi.”
Thái Văn Cơ gật đầu.
Vẻ mặt nàng si mê nhìn bức tranh sơn thủy trước mắt, giọng điệu mang theo nghi hoặc nói: “Chỉ dựa vào ý cảnh và thần vận mà bức tranh này bày ra, năng lực hội họa của đối phương sẽ không ở dưới đám người Ngô Đạo Tử, Cố Khải Chi. Người sở hữu họa kĩ siêu cao như thế, sao có thể còn không có danh tiếng? Theo lý thuyết hắn đã sớm nên danh chấn thiên hạ mới đúng!”
Lý Thanh Chiếu giải thích: “Bởi vì hắn cũng không phải lấy hội họa là sự nghiệp chính, hội họa chỉ là một sở thích của hắn, cho nên trên thị trường cũng không có tác phẩm của hắn lưu truyền. Hắn tự nhiên cũng sẽ không được người đời biết.”
Thái Văn Cơ nghe vậy, nhất thời vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: “Người bạn này của ngươi, nếu đã tài hoa đạt tới đỉnh cao như thế, sao ngươi không giới thiệu hắn đi Hàn Lâm Thi Họa viện nhậm chức? Với tài hoa của hắn, chỉ cần sau khi nhập chức Hàn Lâm Thi Họa viện, không tới thời gian vài ngày, nhất định có thể danh dương tứ hải, sánh vai tất cả họa thánh trong quá khứ, làm sao cũng không thể vắng vẻ vô danh.”
Lý Thanh Chiếu thấy dáng vẻ vô cùng đau đớn của Thái Văn Cơ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng biết Thái Văn Cơ yêu nhân tài, lo lắng tài hoa của Lý Nguyên bị mai một.
Nhưng mà, Lý Thanh Chiếu giải thích: “Lý Nguyên người này không màng danh lợi, sẽ không đi Hàn Lâm Thi Họa viện nhậm chức.”
Nàng và Lý Nguyên tiếp xúc lâu như vậy, với tính cách của Lý Nguyên, nàng vẫn có chút hiểu biết.
Lý Nguyên người này, ngao du sơn thủy, du ngoạn nhân gian, căn bản là khinh thường không quan tâm đối với những thứ như công danh lợi lộc.
Hơn nữa, trước kia lúc Lý Thanh Chiếu biết Lý Nguyên tinh thông bài thơ ca phú, cũng đã nói qua với Lý Nguyên, dự định giới thiệu Lý Nguyên đi Hàn Lâm Viện làm quan.
Nhưng mà, Lý Nguyên không chút suy nghĩ đã từ chối lời mời của Lý Thanh Chiếu.
Sau khi nhắc tới vài lần, đều bị từ chối không lưu tình chút, Lý Thanh Chiếu cũng hiểu được quyết tâm của Lý Nguyên, từ đó về sau, nàng cũng không nhắc lại chuyện kêu Lý Nguyên đi làm quan.
Miễn cho Lý Nguyên cảm thấy nàng người này thế tục.
“Thì ra bạn của ngươi tên Lý Nguyên à, hình như là tên của nam nhân.”
Thái Văn Cơ lẩm bẩm.
Ặc, Lý Thanh Chiếu không tiếp lời.
Bởi vì, Lý Nguyên chẳng những là nam nhân, còn là một nam nhân rất tuấn tú rất tuấn tú, cũng rất có tài hoa!
Cho nên, phải phòng lửa phòng trộm phòng bạn thân!
Thái Văn Cơ cũng không nghĩ nhiều, nàng khuyên nhủ Lý Thanh Chiếu: “Ngươi nên khuyên nhủ người bạn này của ngươi tử tế, đi Hàn Lâm Viện làm họa sĩ, nhưng mà vô cùng có tiền đồ. Với họa kĩ của hắn, khẳng định có thể vẽ tranh cho Hoàng Thượng, hoàng hậu, đến lúc đó, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, tu vi pháp bảo, không phải dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa, hắn sở hữu tài hoa như thế, cũng không hẳn là của mình mình quý, tự mình mai một, mà có lẽ giao lưu nghiên cứu lẫn nhau với mọi người, cũng để cho người trong thiên hạ đều thưởng thức được kiệt tác tuyệt thế của hắn mới đúng.”
Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ nói: “Ta cũng từng khuyên bảo hắn, nhưng mà hắn căn bản là không có hứng thú đối với công danh lợi lộc, tu vi pháp bảo.”
Thái Văn Cơ có chút bất ngờ nói: “Công danh lợi lộc không có hứng thú ta cũng có thể lý giải, sao hắn cũng không cảm thấy hứng thú với tu vi pháp bảo? Cái này hiếm thấy, hắn không sợ tương lai có một ngày, dầu hết đèn tắt, rơi vào luân hồi sao?”
Lý Thanh Chiếu nhún vai: “Hắn nói hắn vĩnh viễn cũng sẽ không rơi vào luân hồi.”
Thái Văn Cơ: “Chẳng lẽ tu vi của người bạn này của ngươi rất cao? Nếu là như vậy, cũng có thể lý giải hắn không màng danh lợi”
Thái Văn Cơ nói còn chưa nói hết, Lý Thanh Chiếu liền lắc đầu nói: “Tu vi của hắn thật ra rất thấp, mới Địa Tiên sơ kỳ.”
Ặc, Thái Văn Cơ nhất thời cảm thấy có một đám quạ đen từ đỉnh đầu nàng bay qua, có chút không biết nên nói cái gì mới tốt.
Địa Tiên sơ kỳ sao có thể nói ra lời nói không có hứng thú với tu vi pháp bảo chứ?
Đây căn bản là còn chưa tới cảnh giới nằm yên kệ sự đời mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận