Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1718 - Lúc nên sợ thì phải sợ (2)

Hắn lo lắng Lý Nguyên sẽ đuổi theo, vì vậy không dám ngừng nghỉ.
Nhưng mà, hắn phi độn một hồi, lại phát hiện, phía sau căn bản không hề người đuổi theo.
Hắn không khỏi chậm lại tốc độ.
Vậy mà không biết đuổi tận giết tuyệt, quả nhiên là mệnh phản diện trời sinh!
Tương lai, ngươi ắt sẽ hối hận!
“Ơ, sao ta lại chạy đến trong sân nhỏ của người khác thế này?”
Vu Việt dừng bước, hắn phát hiện, bản thân đã vào trong một sân nhỏ xa lạ.
Hắn ra khỏi sân nhỏ, đi tới một căn phòng.
“Ụa, sao phòng này nhìn hơi quen nhỉ?”
Còn có hai người phía trước cũng rất quen...
Đệt, đây không phải tiểu mỹ nữ và soái ca quỷ dị sao?
Vu Việt thắng gấp, nhanh chóng dừng bước.
Hắn vừa nhìn, lúc này mới phát hiện, chính mình rốt cuộc lại lần nữa trở về khách điếm.
Mà Lý Nguyên và Hoàng Dung, đang dùng vẻ mặt dù bận vẫn nhàn nhìn hắn.
Vu Việt triệt để há hốc mồm.
Trong lòng rất ngơ ngác.
Chính mình rõ ràng đã ra khỏi thành Trường An, sao lại đã trở về khách điếm?
Chuyện này cũng quá không khoa học đi chứ?
Không kịp ngờ vực, thân hình hắn chợt động, lần nữa bay ra khách điếm.
Nhưng mà, làm cho hắn sợ hãi là, bất kể hắn chạy trốn thế nào, cuối cùng, hắn vẫn sẽ trở lại trong khách điếm.
Sau mấy lần đều là như vậy, Vu Việt không thể không từ bỏ.
Hắn biết, bản thân không phải rơi vào trong trận pháp, mà là lại trúng tà thuật gì đó.
Nhưng Lộ Trần Châu và Thất Sắc Hỗn Độn Tản của mình vẫn còn ở trên đỉnh đầu, không hề thu hồi lại mà?
Pháp thuật của đối phương rốt cuộc làm sao ảnh hưởng đến ta?
Lần này, Vu Việt thực sự cảm thấy có phần sợ hãi với Lý Nguyên.
Người này, quá mức quỷ dị.
Hoàng Dung thấy Vu Việt không trốn nữa, vẻ mặt âm tình bất định đứng tại chỗ, tức khắc cười đắc ý nói: “Sao thế, biết lợi hại chưa? Ngươi trốn không thoát đâu!”
Vu Việt không để ý đến Hoàng Dung cười nhạo, hắn vẻ mặt trịnh trọng đối với Lý Nguyên hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã sử dụng tà thuật gì với ta, vì sao ta chạy đi, đều sẽ quay về đây?”
Lý Nguyên dửng dưng nói: “Cũng không phải thủ đoạn gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là thuật xếp chồng không gian mà thôi.”
Khoé miệng Vu Việt co rúm một hồi, tỏ vẻ rất cạn lời để đối đáp.
Thủ đoạn khống chế không gian này, đã không thể dùng mấy chữ ‘tài ba’ để hình dung.
Chỉ sợ là Không Gian Ma Thần trong truyền thuyết, Dương Mi lão tổ, mới có thủ đoạn này!
“Ngươi muốn xử ta thế nào?”
Hắn nhịn xuống cảm thán, hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thong thả nói: “Vốn dĩ, vừa rồi đã giáo huấn ngươi, nếu ngươi thức thời, chuyện này bỏ qua, nhưng ngươi lại muốn tìm ta báo thù. Ngươi nói, ta nên đối đãi với một người ôm tâm lý oán hận, luôn muốn tìm ta báo thù thế nào đây?”
Da mặt Vu Việt run lên, không biết trả lời thế nào.
Nếu như, là hắn gặp phải loại người muốn tìm hắn báo thù này, hắn tự nhiên sẽ xuất thủ đánh đối phương tâm phục khẩu phục mới được.
Nếu không tâm phục khẩu phục, vậy chắc chắn chỉ có thể tiến hành tiêu diệt vật lý với đối phương.
Hắn sẽ không giữ lại một người thầm muốn tìm hắn báo thù, để tương lai đối phương có cơ hội trở mình.
Thế này cũng quá thánh mẫu!
Hắn sẽ không để mình phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Nhưng, vấn đề là, bây giờ đối tượng trong lòng muốn báo thù, thực lực vẫn không đủ là hắn!
Thế này không phải chết mịa rồi à!
“Ấy, nếu không thì chuyện này coi như xong đi, chúng ta vốn không có thù sâu oán nặng gì, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi.”
Vu Việt lên tiếng nói.
Chỉ là giọng điệu có phần yếu ớt, hoàn toàn không giống như không ai bì nổi lúc ban đầu.
Hoàng Dung lo lắng Lý Nguyên sẽ thả hổ về rừng, vì vậy nàng không đợi Lý Nguyên cất lời, bèn vội vàng nhắc nhở: “Ngươi đừng nghe hắn, vừa rồi hắn rất hung ác. Nếu ngươi mềm lòng thả hắn, hắn chẳng những sẽ không cảm ơn, tương lai nhất định còn sẽ tới tìm chúng ta báo thù. Vì vậy không thể thả hổ về rừng, di hoạ cả đời.”
Vu Việt nghe trợn trắng mắt.
Quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà, riêng nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!
Ta nhất vãng tình thâm với người, không nghĩ tới ngươi lại muốn hại ta!
Hy vọng soái ca kia, ngàn vạn lần đừng chịu bị độc phụ này đầu độc!
Vu Việt vừa âm thầm cầu nguyện, vừa vội vàng bảo đảm với Lý Nguyên nói: “Yên tâm, Vu Ngưu Bức ta không phải loại người ân đền oán trả, nếu ta tới tìm các ngươi báo thù, Vu Ngưu Bức ta sẽ chết không yên lành, trời đánh ngũ lôi oanh!”
Ta lại không tên là Vu Ngưu Bức, ngũ lôi oanh không đánh được đến ta!
Đây là tiếng lòng của Vu Việt.
Nếu như, Vu Việt không giở mấy trò dối trá này, Lý Nguyên chỉ sẽ giáo huấn đối phương một phen rồi thôi.
Dù sao, mâu thuẫn giữa hai bên, chỉ là tranh cãi, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Nhưng ngàn lần không nên, vạn lần không nên.
Vu Việt không nên chơi tiểu tâm tư trước mặt Lý Nguyên.
Dẫu sao, không có bất kỳ tiểu tâm tư nào, có thể giấu được Lý Nguyên.
Lý Nguyên nói với Hoàng Dung: “Giao hắn cho ngươi xử trí đấy.”
“Giao cho ta xử trí?”
Hoàng Dung có hơi bất ngờ.
Lý Nguyên gật đầu.
Nếu Vu Việt đã chơi tiểu tâm tư với hắn, vậy hắn đành giao lại vận mệnh của Vu Việt cho Hoàng Dung làm chủ.
Thấy Lý Nguyên gật đầu, Hoàng Dung lập tức có vẻ ngạc nhiên lẫn vui sướng.
Nàng nhìn Vu Việt, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Tỏ ra rất khủng bố rợn người.
Vu Việt nghe thấy quyết định của Lý Nguyên, tâm trạng thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Nữ nhân này, cảm giác không dễ ở chung!
Vừa rồi nàng còn nói không thể thả hổ về rừng.
Cũng không biết nàng muốn xử trí ta thế nào?
Nàng nhìn đáng yêu như vậy, cho dù hung ác tàn nhẫn, nhưng mức độ hung ác tàn nhẫn cũng phải có giới hạn chứ?
Tốt nhất đánh ta một trận, rồi thả ta ra!
“Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?”
Lý Nguyên hỏi Hoàng Dung.
Hoàng Dung thốt lên: “Còn cần xử trí như thế nào, nếu không thì hắn đánh gãy gân tay gân chân, sau đó phế đi tu vi của hắn. Nếu không thì trực tiếp tiễn hắn đi gặp Diêm Vương gia thôi, nếu kết thù, vậy phải nhổ cỏ tận gốc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận