Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1740 - Thanh Diện Thú Dương Chí

Hai ngày sau vào sáng sớm, một số thôn dân thích xem náo nhiệt, đã chạy đến bên ngoài sân Dương Hiển Văn, để xem lời tiên đoán của Dương Hiển Văn có thực sự trở thành sự thật hay không.
Tất nhiên, họ không nghĩ rằng nó có thể thực sự trở thành sự thật, chỉ đơn thuần là muốn cười nhạo Dương Hiển Văn.
Chỉ là, những người này hô hét bên ngoài một lúc, nhưng không nghe thấy Dương Hiển Văn đáp lại.
“Chẳng lẽ là ngủ quá sâu? Gọi lớn tiếng như vậy mà cũng không nghe thấy!”
“Rầm rầm rầm!”
Có người gõ cửa.
“Lão Dương, lão Dương, bọn ta tới xem ngươi rồi đây, mau mở cửa!”
Nhưng mà gõ một lát, trong phòng vẫn không có phản ứng.
Mấy thôn dân không khỏi liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi.
“Chẳng lẽ, lời tiên đoán của Dương lão đầu thật sự đúng?”
Có người suy đoán nói.
“Không thể nào, Dương lão đầu sao có thể tiên đoán được?”
Có người vẫn không tin.
Cuối cùng, đám người kia cưỡng ép đẩy cửa ra, vào nhà xem xét tình huống.
Sau đó, trong phòng ngủ, thấy Dương Hiển Văn sắc mặt trắng bệch, không nhúc nhích.
Mấy thôn dân sợ quá, liền tiến đến kiểm tra mạch đập và hô hấp của Dương Hiển Văn.
Bọn họ sợ hãi phát hiện, Dương Hiển Văn vậy mà đã ngừng thở, thi thể kia, cũng lạnh giá.
“Trời ạ, Dương Hiển Văn vậy mà thực sự đã chết rồi!”
“Hắn vậy mà tiên đoán đúng rồi!”
“Hắn làm sao làm được?”
“Không phải hắn thật sự tự sát đấy chứ?”
“Nhưng đây không giống một vụ tự sát?”
“...”
Khiếp sợ, có người lập tức đi thông báo cho Lý Chính.
sau khi Lý Chính biết tin Dương Hiển Văn thật sự đã chết, cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người ở Dương Gia Câu đều chạy đến sân nhỏ bên ngoài của Dương Hiển Văn.
Tất cả mọi người thấy Dương Hiển Văn nói chuẩn xác thời điểm bản thân hắn chết, đều tràn ngập sự khó hiểu và tò mò.
Trải qua mấy cuộc kiểm tra của mấy vị có tu vi “cao thâm”, khả năng Dương Tử Hiên tự sát hoặc bị giết đã bị loại bỏ.
Đúng là tiềm năng thể chất của Dương Hiển Văn đã cạn kiệt, mà dầu hết đèn tắt, tuổi thọ hấp hối.
Tất cả thôn dân, đều rất nghi ngờ.
Làm thế nào mà Dương lão đầu đã thật sự nói đúng?
Chẳng lẽ, thời điểm người ta sắp chết, sẽ có dự cảm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một khả năng này.
Dù sao, với tu vi của Dương lão đầu, tuyệt đối không thể đoán được trước tương lai, suy tính vận mệnh.
Bởi vì Dương Hiển Văn chỉ có một người con trai duy nhất là Dương Chí, lại không có người thân nào khác, bởi vậy thôn dân liền bố trí lập tang lễ cho Dương Hiển Văn.
Chờ Dương Chí trở về, lập tức có thể xử lý tang sự.
……
Bên ngoài trời cách Dương gia mấy ngàn dặm.
Một cỗ xe ngựa kéo điên như trâu rừng, chạy như bay tới.
Thùng của xe ngựa này so với các thùng xe ngựa bình thường thì lớn gấp đôi.
Đây là xe ngựa dùng để chở người.
Dương Chí cùng hơn ba mươi hành khách, cùng chen chúc vào một chỗ bên trong xe.
Tuy cỗ xe này lớn hơn cỗ xe bình thường, sau khi có hơn ba mươi người trưởng thành, hành khách đến chuyển chân cũng thấy khó khăn.
Thế nhưng, Dương Chí đứng ở trong xe lại không cảm thấy quá đông đúc.
Bởi vì trên mặt Dương Chí có một vết bớt màu xanh lá, nhìn thôi đã thấy xấu xí, lại dữ tợn, thế nên những hành khách trên xe thà dẫm đạp lên chân nhau, cũng không dám lại gần hắn.
Tuy Dương Chí sớm đã quen việc thấy những ánh mắt khác thường của mọi người, trên mặt hắn vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trong vẫn rất khó chịu.
Người ta nói không nên trông mặt mà bắt hình dong, đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn, hắn gặp tất cả những người, đều trông mặt mà bắt hình dong.
Ví dụ như những người ở Dương Gia Câu, so với những người cùng một chỗ tu luyện, so với những hành khách trên xe ngựa, so với những người phỏng vấn.
Dung mạo của Dương Chí, đối với cuộc sống, đã mang đến quá nhiều phiền muộn rắc rối.
Hắn đã từng, kỳ vọng rằng, mình có thể mua được “Ngọc Nhan Đan”, để loại bỏ vết bớt xanh trên mặt.
Đáng tiếc, Dương gia nghèo quá, căn bản là không mua nổi loại đan dược này.
Nếu như Dương gia không nghèo, tự hắn trước đó đã có thể mua được “Hóa Thần đan”, như vậy là có thể tiến vào học viện cao cấp đào tạo sâu.
Có như vậy, cuộc đời của hắn, mới có thể khác biệt!
Ai!
Vì cớ gì vừa ra đời, ta liền phải tự phấn đấu đến cùng?
Vì cớ gì Dương gia, không để lại bất kỳ tài sản phú quý gì lại cho cháu?
Vì cớ gì cha ta, không phải là người giàu nhất Tiên Đường -- Tống Tân Dương chứ?
Nghĩ đến những tiếc nuối này, Dương Chí không khỏi thở dài thườn thượt.
Hắn cũng nghĩ tới lời mà cha hắn đã truyền tin cho hắn.
Biết rằng cha mình sớm sẽ qua đời, tâm trạng Dương Chí, rất là phức tạp.
Hắn có chút khổ sở, nhưng không phải quá khó chịu.
Cha hắn đối với hắn rất tốt, nhưng có thể năng lực của phụ thân quá kém.
Cha hắn đối với hắn rất tốt, cũng chỉ có thể giới hạn ở lòng tốt tinh thần, không có vật chất ủng hộ.
Loại tốt này, Dương Chí đôi khi nghĩ đến, thật sự không có chút ý nghĩa nào, còn làm lòng người có chút mệt mỏi, nó có thể tốt hơn nếu như cha tiện tay đưa cho con mình một tờ vé ngân phiếu.
Nếu như, cha có bản lĩnh hơn một chút, nếu như, ta có thể đầu thai vào một gia đình giàu có hơn, cuộc đời của ta, cũng không cần khổ cực như vậy.
Nghĩ đến chuyện mình gặp phải trong thời gian này, khuôn mặt liền đầy u sầu.
Trước đây, hắn vốn là một vệ sĩ trong một tiêu cục, còn lấy được một biệt hiệu là “Thanh Diện Thú”, cũng có thể coi là một chút danh tiếng trong tiêu cục.
Kết quả, ngay tại hơn nửa năm trước đây, hắn đang hộ tống một đám hàng hóa, lại bị người đến cướp.
Dương Chí mất đi danh tiếng, phải bồi thường bạc cho tiêu cục lại và thanh danh, Dương Chí cũng liền bị sa thải.
Gần đây hắn mới biết được, nhóm người cưới phi tiêu ấy.
Hoá ra là một đám người do Triều Cái cầm đầu.
Dương Chí trong lòng cho rằng, bọn cướp này, nếu như bị Lục Phiến môn nhìn thấu, khẳng định không được bao lâu sẽ bị bắt, sau đó đem ra công lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận