Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2007 - Đại chúa tể thảm thương

Giống như đánh thẳng vào đáy lòng.
Nhưng mà vẻ mặt của mọi người lại toát lên vẻ nghi ngờ.
Bọn họ không hiểu giờ phút này cữu cữu của Tô Trường Ly búng tay làm gì?
Sao không nhanh chóng ứng phó đòn tấn công của Đại chúa tể đi?
Đại chúa tể cũng không hiểu động tác của Lý Nguyên.
Vốn dĩ hắn định lên tiếng cười nhạo Lý Nguyên một cái.
Nhưng mà ngay lúc này, Đại chúa tể bỗng nhiên cảm nhận được linh hồn truyền đến một cơn đau đớn, sau đó không nhịn được mà hét lên tiếng kêu chói tai giống như dã thú.
“Á!”
Ngay sau đó, Đại chúa tể phát hiện cơ thể của mình bị mất khống chế rơi xuống.
Mà trong mắt của mọi người xung quanh, họ chỉ nhìn thấy đôi mắt thửng tắp khổng lồ vốn cao cao tại thượng, bay bổng trên không trung sâu thẩm bỗng nhiên lại từ trên nơi sâu tít trong hư không rơi xuống thế giới Tinh Hà.
Hơn nữa, cơ thể vốn dĩ mơ hồ ở phía dưới đôi mắt khổng lồ cũng trở nên rõ ràng.
Hóa ra, cơ thể của đôi mắt khổng lồ tròn vo, cả người đen như mực.
Không có tay, không có chân cũng không có cổ.
Cả người Đại chúa tể trông giống như con giun được phóng to vô số lần.
Chỉ là mỗi một đầu mọc thêm một con mắt còn to lớn hơn cơ thể mà thôi.
Trông xấu xí tà ác vô cùng.
Nhưng mà lúc này, ở đầu múc khác của đôi mắt Đại chúa tể giống như bị một lợi kiếm nào đó chặt đứt.
Cơ thể bởi vì cơn đau đớn dữ dội mà vặn vẹo điên cuồng, còn có vô số sương máu phun ra từ trong miệng vết thương, khiến cho hư không của Tinh Hà đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
“Hóa ra nó xấu đến như vậy!” Tô Trường Ly nhìn con giun lớn đang phun máu, nét mặt ghét bỏ nói.
Lý Nguyên thản nhiên khẽ mỉm cười.
Dáng vẻ của Đại chủ tử quả thật có hơi xấu.
“Á!”
Đại chúa tể vừa thét lên đau đớn vừa kêu gào với Lý Nguyên: “Côn trùng thấp kém lại dám khiến cơ thể của ta bị thương, ngươi chết chắc rồi. Ta phải rút lấy linh hồn của ngươi, dùng Hủy Diệt Chi Viêm thiêu đốt nó đời đời kiếp kiếp, khiến ngươi sống không bằng chết.”
Từ khi Đại chúa tể có ký ức đến nay, hắn chưa từng bị thương.
Do đó hành vi chém thân xác của hắn khiến hắn tức giận hơn bao giờ hết.
Hắn phải điên cuồng trả thù Lý Nguyên.
“Ồn ào!”
Nhưng mà Đại chúa tể vẫn chưa kịp báo thù Lý Nguyên thì đã nghe thấy Lý Nguyên thốt lên hai chữ đầy lạnh lùng.
Ngay sau đó Đại chúa tể phát hiện cơ thể của mình lại vô duyên vô cớ bốc cháy.
Ngọn lửa dữ dội trước nay chưa từng có, mãnh liệt không thể miêu tả bằng từ ngữ.
Chỉ trong nháy mắt đã thiêu sạch toàn bộ cơ thể của khổng lồ không gì sánh bằng của Đại chúa tể.
Cuối cùng chỉ còn sót lại linh hồn đang trôi nổi trên hư không, điên cuồng chạy trốn.
Linh hồn của Đại chúa tể vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, trông hoảng hốt lo sợ không thôi.
Hắn không hiểu đó rốt cuộc là ngọn lửa gì mà lại đáng sợ như thế?
Phải biết rằng tuy sức mạnh phòng ngự thân xác hắn không khoa trương như tiên y nghê thường của Tô Trường Ly, nhưng cũng tu luyện đến cảnh giới vạn pháp bất xâm, Hỗn nguyên bất diệt.
Cho dù là Hỗn độn hủy diệt cũng không thể tổn thương đến thân xác của hắn.
Nhưng tại sao khi đối mặt với ngọn lửa đó, cơ thể vạn pháp bất xâm lại trở nên yếu đuối như thế?
Quả thật khoa trương giống như thêm dầu vào lửa.
Cho dù chống đỡ được một lúc cơ thể mới tan tành thì Đại chúa tể cũng không khó hiểu như thế, không kinh hãi tuyệt vọng như thế.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Thực lực giữa ta và cữu cữu Tô Trường Ly chênh lệch lớn đến như vậy sao?
Sau khi bảy vị Đại Đế vốn đang điên cuồng tự tát chính mình và Thú Hoàng đang điên cuồng gãi bộ xương trắng của mình nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi sụp đổ tập thể.
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, Đại chúa tể cao cao tại thượng, không gì không làm được lại bị thiêu đốt chỉ còn sót lại linh hồn chỉ bởi một đòn.
Đại chúa tể sao lại yếu như vậy được?
Không phải Đại chúa tể chuyện gì cũng làm được hay sao?
Tại sao khi đối mặt với ngọn lửa đó lại không kiên trì nổi một giây?
Điều này không hợp với lẽ thường quá rồi!
Tại sao ngọn lửa lại dữ dội như thế?
Cữu cữu của Tô Trường Ly rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Lẽ nào trước đây Tô Trường Ly không hề nói khoác, cữu cữu của nàng thật sự là Đại Đạo chí cao gì đó sao?
Cho nên mới có thể chỉ dùng một ngọn lửa đã dễ dàng tiêu hủy thân xác của Đại chúa tể?
Mọi người ở đó cũng chỉ có Tô Trường Ly vẫn giữ được bình tĩnh.
Bởi vì nàng đã biết rõ thực lực của cữu cữu từ lâu.
Chỉ là việc làm cơ bản mà thôi.
Không đáng ngạc nhiên!
Nhưng mà Tô Trường Ly nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đại chúa tể tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi tìm đường chết, cho ngươi chống lại cữu cữu của ta!
Bây giờ đã nếm được đau khổ rồi chứ!
Đáng đời!
Linh hồn của Đại chúa tể vừa trốn ngọn lửa xung quanh vừa thi triển pháp tắc chi lực định khôi phục lại cơ thể của mình.
Là một Thánh Nhân muốn khôi phục lại cơ thể của mình chẳng qua chỉ cần một suy nghĩ mà thôi. Nhưng mà điều khiến Đại chúa tể luống cuống chính là cho dù hắn vận công pháp, thi triển pháp tắc như thế nào, từ đầu đến cuối vẫn không thể khôi phục lại cơ thể.
Sao lại như vậy chứ?
Đại chúa tể phiền muộn bực dọc không thôi.
Thánh Nhân khôi phục cơ thể chẳng phải chỉ là thao tác cơ bản thôi sao?
Sao ta lại khôi phục không được?
Là do cữu cữu của Tô Trường Ly đã giở trò gì với ta đúng không?
Cả quá trình không phải hắn chỉ búng tay một cái thôi sao?
Một cái búng tay lợi hại đến vậy sao?
Đại chúa tể bỗng nhiên nhớ lại lời nói trước đây của Tô Trường Ly, nàng nói cữu cữu của nàng búng tay một cái có thể tái diễn lại vô số Hỗn độn!
Lẽ nào Tô Trường Ly không hề nói khoác, những gì nàng nói đều là thật?
Ngay lúc Đại chúa tể nghi ngờ, bỗng nhiên hắn phát hiện ngọn lửa vốn màu vàng rực ở xung quanh trong thoáng chốc đã biến thành màu tím than.
Bạn cần đăng nhập để bình luận