Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 263 - Đồ đệ ngươi đều là phản bội!

Mặc dù Nguyên Thủy Thiên Tôn biết Lý Nguyên không sai được, hắn thấy Từ Hàng dám thề với Thiên Đạo, nhất thời cũng lộ vẻ do dự.
Chẳng lẽ thật ra lời Lý Nguyên nói không phải chỉ Từ Hàng, mà là có người khác? Hoặc là, chuyện này, thật ra thì bản thân Từ Hàng không biết? trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vô số suy nghĩ, chỉ là trên mặt hắn lại không lộ bất kỳ dị thường nào, mà bình tĩnh nói với Từ Hàng đạo nhân: “Yên tâm, đương nhiên vi sư tin tưởng ngươi, không tin tưởng lời nói vô căn cứ của Lý Nguyên.”
Từ Hàng đạo nhân nghe vậy, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt hắn lo lắng hỏi sư phụ: “Bây giờ Thương Thanh Quân và Lý tiền bối ở cạnh nhau, kế hoạch của chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng khó khăn: “Tại sao Lý Nguyên lại quen biết Thương Thanh Quân?”
Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Có Lý Nguyên ở đây, chuyện của Thương Thanh Quân không thể cậy mạnh được.
Chỉ có nghĩ cách khiến bản thân Thương Thanh Quân chủ động đi Tây Kỳ, kể từ đó, Lý Nguyên không trách được chúng ta.”
Từ Hàng đạo nhân hiểu rõ gật đầu.
“Chúng ta để Thương Thanh Quân đi Tây Kỳ làm hoàng hậu, hẳn là nàng sẽ động lòng.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Cho dù nàng không động lòng, ta thấy chắc chắn mẫu thân của nàng sẽ động lòng, có thể tìm thấy chỗ đột phá trên người mẫu thân nàng.”
Từ Hàng đạo nhân: “Đệ tử đã hiểu.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức phất tay, sai Từ Hàng đạo nhân rời khỏi chính điện.
Khi chính điện chỉ còn một mình Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn tự nhủ: “Chuyện này còn phải hai tay sắp xếp mới được, nếu Thương Thanh Quân liên lụy đến Lý Nguyên, chỉ sợ khó có thể thành công, còn phải tìm kiếm một người có mệnh cách có thể thay thế Thương Thanh Quân.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không quá quan tâm chuyện của Thương Thanh Quân, sau khi suy tính thì đặt ở một bên, lại suy nghĩ đến lời nói của Lý Nguyên.
“Đều dạy dỗ ra một ít kẻ phản bội, chẳng lẽ Xiển giáo ta rất nhiều đệ tử cũng muốn phản giáo sao?”
Nghĩ tới đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã cảm thấy nhức đầu.
Haizz, ban đầu hẳn là làm tốt quan hệ với Lý Nguyên chút, cứ như vậy, có thể cẩn thận thỉnh giáo hắn một chút nguyên do trong đó…
Sau khi Thương Thanh Quân thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn rời đi, vẫn còn đang suy nghĩ xuất thần.
Nàng vốn cho là sẽ có một trận nguy hiểm, không nghĩ tới lại dùng phương thức này hạ màn.
Thương Khương thị cũng có chút dại ra.
Nàng còn tưởng là người Từ Hàng đạo nhân dẫn đến sẽ dạy dỗ Lý Nguyên một trận, sau đó dẫn Thương Thanh Quân đi tìm quốc quân, hoàn thành đại tạo hóa làm hoàng hậu.
Nàng không nghĩ ra đối phương lại đi cùng Lý Nguyên chủ động chịu nhận lỗi.
Sau khi nói xin lỗi thì trực tiếp rời đi.
Con gái của ta còn có thể làm hoàng hậu không?
“Tại sao Nguyên Thủy Thiên Tôn phải sợ ngươi?”
Thương Thanh Quân khó hiểu hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên cười nhạt: “Bởi vì ta lợi hại hơn hắn nhiều, thế giới này, không phải là khinh thiện sợ ác sao?”
Thương Thanh Quân cau mày nói: “Nhưng đối phương là Thánh Nhân, trước kia ta nghe cha nói, Thánh Nhân không gì không thể làm được, vĩnh sinh bất diệt, tại sao ngươi lợi hại hơn Thánh Nhân?”
Lý Nguyên xem thường nói: “Thánh Nhân chẳng có gì ghê gớm, hơn nữa bọn họ không phải không gì không làm được.”
Nếu là trước hôm nay, chắc chắn Thương Thanh Quân sẽ cảm thấy Lý Nguyên mạnh miệng, chẳng qua sau khi tận mắt nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn ăn nói khép nép lấy lòng Lý Nguyên, nàng chần chờ.
Bây giờ nàng phát hiện Lý Nguyên càng ngày càng thần bí, thần bí đến mức nàng muốn biết tất cả của Lý Nguyên.
May mà sau này có thời gian biết rõ bí mật của Lý Nguyên.
Thương Thanh Quân thầm suy nghĩ.
“Công tử, đã sắp xếp phòng ở xong xuôi.”
Lúc này, Thược Dược đi tới, nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu, hỏi Thương Thanh Quân: “Nhanh chân đến xem phòng của ngươi, nhìn còn thiếu cái gì không?”
“Được!”
Thương Thanh Quân nghe vậy, vội vàng gật đầu nói.
Lý Nguyên lập tức dẫn Thương Thanh Quân đi về phía hậu viện.
Mẫu thân của nàng Thương Khương thị hiển nhiên cũng đi theo.
“Thược Dược cô nương là nhân sĩ nơi nào, lúc nào làm nha hoàn của Lý công tử?”
Trên đường, Thương Khương thị thử dò xét nói với Thược Dược.
Thược Dược thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Khương thị, không lên tiếng trả lời.
Thương Khương thị thấy một đứa nha hoàn lại không để ý tới bản thân, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
“Không phải chỉ là một nha hoàn sao? Có kiêu ngạo gì?”
“Nương!”
Thương Thanh Quân lôi kéo ống tay áo mẫu thân, vẻ mặt xin lỗi nhìn Thược Dược.
“Vốn là như vậy.”
Thương Khương thị thản nhiên nói.
Vẻ mặt Thược Dược không vui không buồn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Nha hoàn và Lý Nguyên có tính cách giống nhau, đều bình tĩnh thong dong.
Thương Thanh Quân âm thầm suy nghĩ.
Rất nhanh, mấy người tới thấy một hậu viện vắng lặng tràn đầy hoa.
Thược Dược chỉ vào một gian phòng nói với Thương Thanh Quân: “Sau này, Thương tiểu thư ở gian phòng này.”
Nàng chỉ vào một hiên nhà ở mặt bên, nói với Thương Khương thị: “Sau này, ngươi ở lại đây.”
Khóe miệng Thương Khương thị run lên.
Gọi con gái nàng là tiểu thư, gọi nàng thì thẳng thừng “ngươi!”
Hơn nữa, hiên nhà bình thường là nơi tùy tùng và hạ nhân ở... Đối đãi khác biệt như vậy, quả thực cực kỳ vô lý.
Nàng liếc mắt nhìn Lý Nguyên, nói với con gái: “Một mình ngươi ở chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, nương và ngươi ở một phòng.”
Thương Thanh Quân chú ý tới ánh mắt mẫu thân, thoáng cái đã hiểu nguy hiểm trong lời mẫu thân là gì, trên mặt lập tức không khống chế nổi lên hai áng mây đỏ.
Mẫu thân đang suy nghĩ gì, làm sao con gái lại…
Lý Nguyên ở một bên nghe mà không hiểu ra sao.
Trong trang viên của hắn thì có thể có nguy hiểm gì, cho dù là Thánh Nhân không dám tới.
Lão thái bà này thật là nhiều chuyện.
Hay là không muốn ở nhà kề sao?
Hắn không muốn quản nhiều loại chuyện nhỏ nhặt.
Dù sao... Thương Dung chỉ nhờ hắn chăm sóc Thương Thanh Quân, về phần Thương Khương thị, Lý Nguyên coi như đứa ghẻ.
Hắn nói với Thương Thanh Quân: “Ngươi vào xem một chút, còn thiếu cái gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận