Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 422 - Địa Hỏa Phong Thủy, bí mật của Bàn Cổ

Lý Nguyên không tiếp tục thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra kế hoạch của Bàn Cổ: “Ban đầu Bàn Cổ khai thiên, chuẩn bị chứng đạo cảnh giới Đại Đạo, chẳng qua cuối cùng việc sắp thành lại hỏng.”
“Chỉ là thời điểm khi hắn chết, hắn chém một chân linh của bản thân, dung nhập vào vào bên trong lưới Thiên Đạo, do đó có thể tránh được phản phệ của Đại Đạo.”
“Hắn muốn khôi phục thực lực, tiếp tục chứng đạo cản giới Đại Đạo. Chỉ là chân linh của hắn đã thành một thể với lưới Thiên Đạo, gần như không thể dựa vào bản thân tu luyện.”
“Cuối cùng, hắn nghĩ ra một cách khôi phục tu vi, cũng có thể lại chứng đạo Đại Đạo, đó chính là nghĩ biện pháp thu sạch toàn bộ tất cả linh khí lan tràn ở hồng hoang vềlưới Thiên Đạo.
Hắn chỉ cần chiếm dụng tất cả linh khí ở lan tràn trong hồng hoang là có thể khôi phục thực lực, tiếp tục đột phá Đại Đạo.”
“Tiếp theo, Bàn Cổ căn cứ thời điểm khai thiên, theo dõi thiên cơ lượng kiếp vô lượng hồng hoang, bắt đầu bố trí hồng hoang. Tiêu hao linh khí của hồng hoang.”
Hắn liếc nhìn Hồng Quân: “Chuyện xảy ra sau đó, ngươi đã biết.
Mỗi khi qua một lượng kiếp, hồng hoang sẽ xảy ra giết chóc, khiến hồng hoang bị phá vỡ, linh khí bị tiêu tán, mà chỉ cần chín lần lượng kiếp, linh khí của hồng hoang sẽ khô kiệt hoàn toàn, khi đó, cũng là lúc Bàn Cổ sống lại.”
Hồng Quân đã sớm nghe đến mức da đầu rạn nứt.
Hắn thì thào lẩm bẩm: “Thì ra, sở dĩ mỗi khi hồng hoang trải qua một lượng kiếp sẽ xảy ra thiên địa sát kiếp, là bởi vì Bàn Cổ đang âm thầm bố trí! Mục đích là để linh khí của hồng hoang càng ngày càng ít.”
Cuối cùng Hồng Quân cũng hiểu được tại sao Lý Nguyên lại nói trong chuyện này có một phần công lao của hắn, bởi vì hắn âm thầm thúc đẩy lượng kiếp của hồng hoang.
Trước kia, hắn cảm thấy đây là đang thuận theo Thiên Đạo.
Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, đây là đang thuận theo Bàn Cổ.
Hắn đã trở thành con cờ của Bàn Cổ! Phát hiện này lập tức khiến Hồng Quân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn vẫn nghĩ bản thân tính toán không bỏ sót, là bố cục, kỳ thủ vạn cổ, không nghĩ tới lại chỉ là một con cờ mà thôi.
Dương Mi lão tổ nghe đến mức tâm trạng kích động, rung động không dứt.
Chỉ cảm thấy thủ đoạn của Bàn Cổ thật sự quá cao.
Không hổ là Chí Tôn vô thượng khai sáng hồng hoang.
Nhóm người Ðát Kỷ, Bạch Ngọc Tảo, Tổ Long, Hằng Nga, đã sớm ở trong trạng thái chết máy.
Theo lời Lý Nguyên, bí mật sâu nhất của hồng hoang, bọn họ không nghĩ tới bản thân lại có đủ may mắn biết được.
Quả thực không thất vọng!
Bàn Cổ thấy Lý Nguyên nói ra tất cả bí mật của hắn, hơn nữa còn nói không sai.
May là công phu trấn định của hắn phi phàm, tuy cũng bị cả kinh đến mức đồng tử cũng sắp lồi ra.
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác sởn hết gai ốc.
Hắn cảm giác mình ở trước mặt Lý Nguyên, giống như không có chút bí mật nào.
Sao hắn biết rõ ràng kế hoạch của mình như thế? Rốt cuộc sao hắn làm được? Rốt cuộc Lý Nguyên là sự tồn tại gì? Trong lòng Bàn Cổ nảy sinh vô số nghi vấn.
Lý Nguyên không để ý mọi người khiếp sợ, hắn nhìn Bàn Cổ, nói: “Chuyện đã nói xong rồi, bây giờ là lúc xử lý chuyện ngươi cố gắng cướp bóc Hỗn độn chí bảo của muội muội ta.”
“Ngươi cảm thấy, chuyện này nên giải quyết như thế nào mới được?”
“Ngươi muốn như thế nào?”
Bàn Cổ nhịn khiếp sợ trong lòng, hỏi ngược lại Lý Nguyên.
Mặc dù Lý Nguyên rõ rành rành bí mật của hắn, chẳng qua Bàn Cổ không sợ Lý Nguyên, càng không cúi đầu với Lý Nguyên.
Tốt xấu gì, hắn cũng đã chém giết ba ngàn Hỗn Độn Ma Thần, suýt nữa đụng chạm đến cường giả tối cao cảnh giới Đại Đạo, chỉ cần mấy phân thân của hắn hợp thể, là có thể khôi phục bảy tầng thực lực đỉnh phong của hắn, sao có thể bị người khác dễ dàng hù dọa?
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi âm thầm quan sát ta lâu như vậy, hẳn là cũng đã hiểu phong cách xử sự của ta.
Chỉ là tốt xấu ngươi cũng là người khai sáng hồng hoang nên ta không để ngươi quỳ xuống, bản thân tự vả miệng hai mươi cái.”
Xoạch! Tổ Long, Bạch Ngọc Tảo, Hằng Nga, cho tới Hồng Quân, Dương Mi lão tổ đều nghe há hốc mồm vô cùng, ngây người như phỗng, suýt nữa nghĩ lỗ tai của mình có vấn đề.
Lại khiến Bàn Cổ tự vả miệng? Không quỳ xuống vẫn là ban ân? Này cũng quá kiêu ngạo, quá bá đạo! Đây lại là Bàn Cổ đó! Đây là Thánh Nhân Thiên Đạo! Sao có thể tự mình vả miệng! Giọng điệu Lý Nguyên lạnh nhạt, lại khiến mọi người nghe lời bá đạo tuyệt luân nhất thiên hạ.
“Ha ha ha!”
Bàn Cổ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to không dứt.
Tiếng cười chấn động cả hồng mông tạo nên từng trận rung động.
“Chỉ cần ngươi có bản lĩnh khiến Bàn Cổ ta vả miệng, cho dù ta quỳ xuống không sao. Chỉ tiếc, cho dù là Đại Đạo, cũng không thể khiến Bàn Cổ ta khom người.”
Mặc dù trên mặt hắn đang cười, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng sương.
Rắc rắc! Ba người Tổ Long, Chúc Long, Ứng Long bị vây ở trong không gian Hải Nhãn bị đông lạnh thành tượng đá hoàn toàn.
Cho dù mấy người Bạch Ngọc Tảo, Hằng Nga trong viện đều cảm nhận được một chút lạnh lẽo.
Chẳng qua, Hồng Quân và Dương Mi lão tổ, lại cảm nhận được sát ý nồng đậm trong luồng hàn ý.
Bọn họ nhìn thấy có pháp tắc thiên đạo vô cùng vô tận phun trào về phía Lý Nguyên từ trong Hải Nhãn.
Luồng pháp tắc giống như biển gầm diệt thế, nơi nó đi qua, tất cả không gian, thời gian, khí vận, luân hồi… đều bị xung kích đến mức sụp xuống nứt nẻ, hóa thành phấn vụn.
Nhìn thấy cơn bão pháp tắc hủy thiên diệt địa, lúc này Hồng Quân và Dương Mi lão tổ bị dọa sợ đến mức trong lòng cuồng loạn, không hẹn mà cùng lấy huyền quang hộ thể của mình ra, chuẩn bị đối kháng luồng công kích cuồng bạo.
Nhưng cơn bão pháp tắc kinh khủng, khi trùng kích đến viện, một đại võng hợp thành từ ba ngàn huyền quang đột nhiên hiện ra trên không trung của viện.
Vơn bão pháp tắc gặp phải đại võng huyền quang, giống như tuyết đầu mùa gặp được nắng gắt, trong nháy mắt đã bị tan ra thành hư vô.
Ở viện không xảy ra một chút chấn động.
“Sao có thể!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận