Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 547 - Phù Nguyên Tiên Ông bị đánh thủng

Anh ngọc thùy châu, vạn đóa kim liên, hao quang ngu sắc nhuộm đẫm chư thiên chính là Hậu thiên chí bảo, Chư Thiên Khánh Vân.
Chư Thiên Khánh Vân mạnh mẽ ngăn chặn đòn tấn công đáng sợ của Phương Hận Thiên để cho cơ thể của Phù Nguyên Tiên Ông không bị Phương Hận Thiên đánh trúng.
Nhưng mà Chư Thiên Khánh Vân được xưng là phòng ngự vô song cũng bị một quyền của Phương Hận Thiên đánh cho linh quang tứ tán, từng đợt gợn sóng, vang lên xoẹt xoẹt, dáng vẻ như có thể bị vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Phù Nguyên Tiên Ông sợ mất hồn, mồ hôi tuôn ra, trái tim treo ngược trên cổ họng.
Trước đây hắn cảm thấy tuy thực lực của Phương Hận Thiên mạnh nhưng hắn cho rằng mình vẫn đối phó được.
Nhưng bây giờ hắn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp truyền tới Chư Tiên khánh vân thì mới phát hiện ra mình hoàn toàn xem thường người này rồi.
Trong lòng Phù Nguyên Tiên Ông vô cùng kinh hãi nhưng trên tay không hề chần chừ, hắn tức khắc lấy Bàn Cổ phiên ra dấy lên lưỡi đao hủy diệt cuồn cuộn cuốn về phía Phương Hận Thiên như đại ma diệt thế.
Cùng lúc đó Thái Thượng Lão Quân, Nhiên Đăng đạo nhân, Đa Bảo đạo nhân, Trường Nhĩ Định Tiên Quân cũng không rãnh rỗi, bọn họ lần lượt lấy pháp bảo của mình ra điều khiển các thần thông cùng tấn công Phương Hận Thiên.
Thái Thượng Lão Quân dùng Thái Cực đồ cuốn lên từng cơn lốc xoáy Thái cực vô cùng khủng khiếp.
Nhiên Đăng đạo nhân dùng Linh Cữu Đăng phát ra Đốt Thiên Tử Viêm mênh mông vô tận.
Đa Bảo đạo nhân dùng Kiếm Trận Đồ, những linh kiếm dày đặc chi chít che kín mặt trời, chặt đứt Càn Khôn.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vẫy Lục Hồn Phiên tạo ra hắc phong phệ hồn tiêu cốt, mang theo một đám mây đen vô cùng tanh hôi.
Đòn tấn công của mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ cực kỳ cuồng bạo.
Khiến cho vị trí của mấy người đấu pháp hình thành một lốc xoáy chân không, các loại pháp tắc giống như cái cối xay, lấy Phương Hận Thiên làm trung tâm, điên cuồng nghiền nát.
Đối diện với đòn tấn công mãnh liệt như vậy nhưng Phương Hận Thiên vẫn không tránh né, chỉ thấy trên người hắn từ đầu đến chân hiện lên một tầng kim quang, da thịt của hắn giống như được mạ thêm một lớp.
Đùng đùng đùng!
Ầm ầm ầm!
Các loại pháp tắc chi lực đánh thẳng lên người của Phương Hận Thiên, vô số hư không đều bị đánh vỡ trong nháy mắt, nhưng da thịt của Phương Hận Thiên chỉ xuất hiện một vài vết thương.
Phương Hận Thiên khẽ vận công pháp, vết thương trên người hắn liền lành lặn trở lại như lúc đầu, ngay cả một vết trầy xước cũng không có.
Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông, Nhiên Đăng đạo nhân, Đa Bảo đạo nhân thấy vậy, trên trán không khỏi đổ mồ hôi.
Trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Dựa vào tu vi của mọi người, cộng thêm hai món Tiên Thiên chí bảo Thái Cực đồ, Bàn Cổ phiên, cho dù Thánh Nhân đón đỡ đòn tấn công đáng sợ như vậy cũng sẽ bị giết chết.
Người này lại chẳng bị thương tí nào.
Thái Thượng Lão Quân không dám nghĩ, nhục thân của người này mạnh đến cỡ nào.
Cho dù là Tổ Vu trước đây cũng không có phòng ngự nhục thân mạnh mẽ đến thế nhỉ.
Lẽ nào nhục thân hắn đã thành Thánh?
Nhưng tại sao không cảm nhận được khí tức thuộc về Thánh Nhân ở trên người hắn?
Vô số thắc mắc tràn ngập trong lòng đám người Thái Thượng Lão Quân.
Đám người Khương Tử Nha, Long Cát cô cô thì ngây ngốc luôn.
Cường độ tấn công này đã vượt qua nhận thức của bọn họ, mà năng lực phòng ngự nhục thân của Phương Hận Thiên lại phá vỡ đi sức tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Phương Hận Thiên đón đỡ nhiều đòn tấn công của các chí bảo như vậy mà vẫn bình yên vô sự.
Nhục thân này mạnh hơn nhiều so với các linh bảo phòng ngự Tiên thiên nhỉ?
Đây còn là con người sao?
“Răng rắc.”
Phương Hận Thiên vặn cổ, xương cốt trên người kêu lên rắc rắc như sấm chớp mưa bão.
Chỉ thấy hắn cười to sảng khoái: “Ha ha, cuối cùng cũng có một chút cảm giác, đáng tiếc sức lực còn hơi yếu.”
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy cảm thấy khóe miệng run rẩy dữ dội.
Phù Nguyên Tiên Ông suýt nữa hộc máu.
Đa Bảo đạo nhân, Nhiên Đăng đạo nhân, Trường Nhĩ Định Quang Tiên không biết nên nói gì mới phải.
Hóa ra ngươi đón đỡ đòn tấn công của bọn ta chỉ để tìm cảm giác thôi sao.
Thật sự là một kẻ điên, biến thái!
Đám người Khương Tử Nha, Đặng Thiền Ngọc quan sát trận đấu cũng ngây người.
Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có người chê sức mạnh của kẻ địch quá nhỏ.
Đây là lời nói của con người sao?
Rốt cuộc là tên điên từ đâu chui ra vậy?
Đám người Thái Thượng Lão Quân tuy kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục tấn công, không hề ngừng lại.
Mọi người liên tục thôi động pháp bảo, thi triển các loại thần thông, đánh về phía Phương Hận Thiên một cách mãnh liệt.
Còn Phương Hận Thiên vẫn đuổi đánh Phù Nguyên Tiên Ông không ngừng.
Cuối cùng, sau khi Phương Hận Thiên không ngừng đánh ra hàng tỷ cú đấm, Chu Thiên khánh vân kêu lên một tiếng, quầng sáng phòng ngự không thể chống đỡ nổi nữa, cuối cùng vẫn bị cú đấm của Phương Hận Thiên đánh tan.
Mà thời gian từ đầu đến cuối cũng chỉ mười mấy giây.
Thấy phòng ngự của Chư Thiên Khánh Vân bị đánh vỡ, gương mặt của Phù Nguyên Tiên Ông hoảng sợ đến mức vặn vẹo dữ tợn.
Hắn không ngừng triệu các pháp bảo ra đánh Phương Hận Thiên muốn ngăn cản đòn tấn công của Phương Hận Thiên đánh về hắn.
Nhưng mà những pháp bảo hắn lấy ra đánh lên người Phương Hận Thiên bị bắn thẳng ra ngoài, hoàn toàn không ảnh hưởng đến đòn tấn công của Phương Hận Thiên.
“Ầm.”
Một quyền của Phương Hận Thiên đấm lên người Phù Nguyên Tiên Ông, râu tóc và quần áo trên người của Phù Nguyên Tiên Ông bị quyền kình của Phương Hận Thiên đánh tan tành.
Còn về bản thân của Phù Nguyên Tiên Ông, ngực đã bị đánh thủng một cái lỗ máu to bằng cái bát.
Ánh mặt trời xuyên qua lỗ máu của hắn chiếu vào phía đối diện không có bất cứ che chắn nào.
Con mắt của tất cả mọi người đều lồi ra ngoài.
Không thể tin được, thiện thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại bị người khác đánh tan xác chỉ bằng một cú đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận