Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1906 - Thực lực đánh cược!

“Ngươi đã ăn cơm tối chưa?”
Đồng Tương Ngọc hỏi.
Lý Nguyên nhìn sắc trời một lúc, nghi ngờ nói: “Bây giờ còn chưa tới thời gian ăn cơm tối mà?”
“Lý Nguyên, nghe Tú Tài nói là hôm nay ngươi đi Thập Bát Lý Phô đánh bạc à?”
Quách Phù Dung hỏi trực tiếp.
Lý Nguyên ngồi xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta ở sòng bạc chơi hai ván, giết thời gian một tí.”
“Vậy hôm nay ngươi thắng hay thua?”
Quách Phù Dung hỏi.
Lý Nguyên: “Thắng được mười lượng bạc.”
“Vận may không tệ lắm.”
Tiểu Quách nói.
Lý Nguyên nhún vai, tùy ý nói: “Đánh bạc lâu như vậy, ta còn chưa thua lần nào.”
Lão Bạch: “Hôm nay ngươi uống bao nhiêu rượu vậy? Khẩu khí hơi bị ngông rồi đó. Ngươi phải biết rằng ta đường đường là quái vật chơi bài cũng không dám nói bản thân chưa từng thua.”
Lý Nguyên nhún nhún vai.
Thích tin thì tin, không tin thì thôi.
Con ngươi của Lão Bạch đảo một hồi, nói: “Nếu không thì chúng ta chơi vài ván đi, cũng tiện để ta lĩnh giáo thực lực của ngươi một chút.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Nhưng hôm nay ta chơi đủ rồi, không muốn chơi đánh bạc nữa.”
Lão Bạch khuyên nhủ: “Thì chỉ chơi vài ván thôi, dù sao thì cả ngày hôm nay ngươi cũng không có việc gì để làm. Chơi vài ván coi như giết thời gian đi.”
“Đúng vậy, ngươi và Lão Bạch chơi vài ván đi. Mau mau cho bọn ta xem thử kỹ thuật của ngươi như thế nào mà lại dám nói bản thân chưa từng thua lần nào.”
Đồng Tương Ngọc ở bên cạnh cũng khuyên nhủ Lý Nguyên nói: “Nhưng hôm nay ta không muốn chơi.”
Đánh bạc thỉnh thoảng chơi mấy tiếng là đủ rồi.
Chơi lâu quá thì thật sự không có ý nghĩa gì nữa.
Lão Bạch khích tướng nói: “Có phải là ngươi sợ ta rồi nên không dám chơi đúng không?”
Lý Nguyên: “Vậy ngươi cứ coi như ta sợ đi!”
Lão Bạch: “…”
Hắn không ngờ rằng Lý Nguyên thế mà lại khộng bị hắn khích tướng.
Nếu như hắn kiên trì giữ nguyên tắc như thế thì Lý Nguyên có thể biến thành kẻ nghiện cờ bạc – dáng vẻ mà chưởng quỹ lo lắng sao?
Lão Bạch vô cùng nghi ngờ.
Tuy nhiên, Lão Bạch tìm Lý Nguyên đánh bạc cũng không hoàn toàn là vì muốn khiến Lý Nguyên nhận thức được tác hại của việc cờ bạc. Mục đính quan trọng hơn là đơn thuần muốn thắng Lý Nguyên một lần.
Vì vậy, hắn tiếp tục khuyên nhủ Lý Nguyên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhường ngươi mà. Ta sẽ không để ngươi thua quá khó coi đâu.”
Lý Nguyên: “Nếu như ngươi thật sự muốn đánh bạc cùng ta, vậy thì để ngày mai đi. Hôm nay ta thật sự không tính đánh bạc.”
Lão Bạch lập tức đồng ý nói: “Được, vậy thì ngay mai! Đã hứa thì phải làm, không được đổi ý đâu đó!”
Nháy mắt đã đến ngày hôm sau.
Sáng sớm, Lão Bạch còn chưa ăn sáng đã cầm lấy một bộ bài poker, thúc giục Lý Nguyên chơi xì dách.
Hắn đang vô cùng háo hức muốn dựa vào kĩ thuật chơi bài mà thắng Lý Nguyên đây.
Nhưng Lý Nguyên lại không đồng ý mà vô cùng bình tĩnh ăn sáng, nghỉ ngơi một lúc sau đó mới đồng ý chơi bài với Lão Bạch.
Vào lúc này Lão Bạch đã sắp không chờ đợi nổi nữa rồi!
Tú Tài ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lão Bạch và vẻ mặt nhàn nhã của Lý Nguyên, trong lòng hắn lập tức tràn đầy nghi hoặc.
Chúng ta rốt cuộc là đang muốn làm cho Lý Nguyên nhận thức được tác hại của việc cờ bạc, hay là muốn làm cho Lão Bạch nhận thức được tác hại của cờ bạc vậy?
Làm sao hắn lại có cảm giác ngược lại vậy?
Trong lúc Tú Tài đang nghi hoặc, Lý Nguyên và Lão Bạch đã ngồi xuống mặt đối mặt.
Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung, Tú Tài, Đại Chủy thì ở bên cạnh vây xem.
Lão Bạch cầm bộ bài Poker trong tay, nói với Lý Nguyên: “Vậy chúng ta đánh xì dách đi, cái trò này chắc hẳn là ngươi cũng biết chứ?”
(Bởi vì chịu ảnh hưởng của Lý Nguyên nên thế giới này đã lưu hành bài poker và xì dách từ sớm.)
Lý Nguyên nói: “Được.”
Hắn sống nhiều năm như vậy, có thể nói là cách đánh bài như thế nào cũng không làm khó được hắn.
Mà xì dách vốn là do Lý Nguyên đem tới thế giới này.
Tròng mắt Lão Bạch chuyển động, hỏi Lý Nguyên: “Ngươi nghĩ xem dùng cái gì để cược đây?”
Lý Nguyên: “Sao cũng được.”
Lão Bạch: “Cược tiền thì không thú vị gì cả.”
Quan trọng hơn là hắn cũng không có tiền.
“Hay là chúng ta cược cái khác đi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ngươi muốn cược cái gì thì nói thẳng đi. Ta cái gì cũng được.”
Lão Bạch: “Vậy ai thua thì phải giặt tất và quần áo giúp đối phương, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Một ngày được tính là một chip poker, một ván ít nhất phải đặt xuống một chip poker.”
Tuy Lý Nguyên hẳn là sẽ không để một nam nhân giật tất và quần áo cho hắn. tuy nhiên hắn vẫn gật đầu đồng ý nói: “Có thể.”
Dù sao thì hắn cũng sẽ không thua.
Đến lúc đò thì bảo Lão Bạch đi rửa tất cho đám người Đại Chủy, tiểu Lục, Lão Hình cũng được.
Tất của mấy người này mới gọi là đủ vị!
Lão Bạch thấy Lý Nguyên đồng ý, không khỏi vui mừng.
Hắn vội vàng nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ ta bắt đầu chia bài đây.”
Sau đó, Lão Bạch lập tức đảo bài poker một cách thuần thục.
Hơn nữa, hắn còn có thể xếp bài poker thành một hàng dài, trông có vẻ vừa tự nhiên vừa thẩm mỹ.
Quách Phù Dung cũng không nhịn được mà tán dương: “Giỏi lắm nha Lão Bạch, đảo bài mượt lắm đó!”
Lão Bạch khiêm tốn nói: “Chỉ là chút tài mọn mà thôi.”
Chẳng qua là lời nói tuy khiêm tốn, nhưng lại không dấu được vẻ mặt đắc ý.
Phải biết rằng, trước kia khi hắn còn lăn lộn ở đầu đường cũng là một nhân vật tung hoành các sòng bạc đó.
Sau khi đảo bài, Lão Bạch bắt đầu chia bài.
Hắn và Lý Nguyên mỗi người ba lá.
Có thể không ngừng theo bài, cũng có thể bỏ bài.
Liên tiếp ba ván Lão Bạch đều thua.
Đại khái là phải giặt tất cho Lý Nguyên hơn nửa tháng.
Mấy người chưởng quỹ, Tiểu Quách, Tú Tài ở bên cạnh thấy vậy đều không nói lên lời.
Nếu như tiếp tục như vậy thì dạy dỗ Lý Nguyên kiểu gì, muốn làm cho Lý Nguyên nhận thức được tác hại của cờ bạc kiểu gì?
Như này không phải là đang cổ vũ cho suy nghĩ cờ bạc của Lý Nguyên sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận