Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 600 - Chí Tôn chó má, Cộng Chủ khốn kiếp!

Như Lai thấy Tôn Ngộ Không lại chặn được sát phạt của kiếm trận đồ, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Kim Cô bổng trong tay Tôn Ngộ Không, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc Tôn Ngộ Không lấy binh khí này từ đâu?
Chẳng những cực kỳ nặng, mà ngay cả Diệt Thế kiếm trận cũng không thể để lại chút dấu vết nào trên bề mặt binh khí.
Nếu không phải pháp lực của ta cao hơn Tôn Ngộ Không rất nhiều, chỉ sợ hôm nay quả thật không thể vây được hắn!
Vô số ý niệm xẹt qua trong đầu Như Lai, nhưng trong tay không chút do dự, chỉ thấy hai tay hắn bấm một pháp ấn, Phật quang trong thế giới Phật Quốc, đột nhiên ngưng tụ thành huyền kim ngũ sắc đỏ, vàng, trắng, xanh, đen.
Đại diện cho thuật Ngũ Hành.
Kim Cô bổng đánh lên trên huyền kim ngũ sắc, phát ra tiếng nổ hủy thiên diệt địa, khiến thế giới Phật Quốc chấn động, hai tay của Tôn Ngộ Không cũng chấn động đến run lên.
Hắn thử xoay Kim Cô bổng đánh nát huyên kim vô biên vô hạn xung quanh, nhưng huyền kim cứng rắn hơn Phật quang trước đó, Kim Cô bổng cũng không thể dễ dàng đánh nát.
Cho dù đánh nát, huyền kim cũng có thể liên tục tái sinh, ngưng tụ, hơn nữa còn điên cuồng dồn ép về phía Tôn Ngộ Không.
Rất nhanh, không gian quanh thân Tôn Ngộ Không tràn ngập huyền kim, ngay cả tay chân cũng bị huyền kim bao phủ, khiến hắn cử động khó khăn.
Như Lai thấy Tôn Ngộ Không bị vây khốn, lật tay lại, đưa Tôn Ngộ Không bị huyền kim ngũ sắc bao vây đến Tây Thiên môn, dừng ở nơi Nam Đạm Bộ Châu và Tây Ngưu Hạ Châu giao nhau.
Huyền Kim hóa thành năm ngọn núi tuyệt thế, mạnh mẽ trấn áp Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không còn đang liều mạng vùng vẫy, Ngũ Hành sơn đột nhiên rung chuyển, như sắp bị Tôn Ngộ Không hất tung.
Như Lai thấy thế, niệm Lục Tự Chân Ngôn “Án, ma, na, bát, mê, hồng”
Sau khi mỗi thực ngôn được niệm ra, trực tiếp khắc trên Ngũ Hành sơn.
Sau khi toàn bộ Lục Tự Chân Ngôn được khắc trên Ngũ Hành sơn, Tôn Ngộ Không lập tức cảm thấy khí huyết và pháp lực của mình đột nhiên bị điên cuồng rút đi, hóa thành linh khí, nuôi dưỡng núi sông, cây cỏ xung quanh.
Hắn càng liều mạng giãy giụa, muốn lật đổ Ngũ Hành sơn trên người, pháp lực và huyết khí hao tổn càng nhanh.
Sau một thời gian ngắn, hắn cũng không còn dùng được pháp lực nữa.
Mà Ngũ Hành sơn cũng trở nên xanh tươi bát ngát, tràn đầy sức sống.
Ngọc Đế thấy Như Lai trấn áp được Tôn Ngộ Không, lập tức tuyên bố, muốn tổ chức “Đại hội An Thiên”, chúc mừng công lao của Như Lai.
Cũng nhân cơ hội này, phân phối lại thế lực Thiên Đình, giao các chức vị vốn thuộc Triệt giáo, Xiển giáo, chuyển cho một bộ phận của Phật môn.
Khiến thế lực của Thiên Đình, đạt đến trạng thái cân bằng giữa Triệt giáo, Xiển giáo, Phật môn.
Chưa nói đến lục đục nội bộ của Thiên Đình, chỉ nói về Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành sơn, chẳng nhưng mất đi pháp lực, hơn nữa mỗi ngày còn phải chịu đựng khổ hình vô nhân tính.
Ngọc Đế sắp xếp Thổ Địa Công, Ngũ Phương Yết Đế đổ thiết hoàn và đồng trấp lên Tôn Ngộ Không, thứ nhất là để trừng phạt tội phản thiên của Tôn Ngộ Không, thứ hai là để tiêu diệt tâm tính của Tôn Ngộ Không, chuẩn bị cho việc lấy kinh sắp tới.
Có thể nói, Tôn Ngộ Không sống khổ không nói nổi, không biết khi nào sẽ kết thúc.
Một ngày này, Tôn Ngộ Không lại bị Ngũ Phương Yết Đế đổ thiết hoàn và đồng trấp.
Nếu pháp lực vẫn còn, thiết hoàn và đồng trấp còn chưa đủ khiến hắn mắc răng.
Nhưng bây giờ, hắn mất đi pháp lực, thiết hoàn và đồng trấp vào bụng, như muốn cắt nhỏ thân thể của hắn, chỉ cảm thấy sống không bằng chết.
Ngay lúc hắn yếu ớt chịu đau đớn khổng lồ trong cơ thể, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến truyền vào tai hắn.
Nhưng, hắn đã không còn đủ sức để nhìn lên.
Chỉ tưởng là Thổ Địa Công và Ngũ Phương Yết Đế.
Đột nhiên, một chiếc giày vải thân xanh đế vàng, thêu hoa văn, xuất hiện trong mắt Tôn Ngộ Không.
Nhìn thấy kiểu dáng của đôi giày vải, tinh thần Tôn Ngộ Không chấn động.
Kiểu dáng của đôi giày vải này, là kiểu mà sư phụ thường mang.
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, mặc trường bào màu xanh da trời, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Chính là Lý Nguyên.
“Sư, chưởng quầy, ngươi đến rồi!”
Tôn Ngộ Không có chút mừng rỡ, nhưng cũng có chút bối rối, còn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hắn thật sự không muốn người quen nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình, nhất là Lý Nguyên.
Quá thảm hại!
Nhưng, Lý Nguyên có thể tự mình tìm đến hắn, hắn lại cảm thấy vô cùng cảm động. Chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt nhịn không được muốn trào ra từ hốc mắt.
Nhưng, hắn liều mạng kìm lại.
Ta là Tề Thiên Đại Thánh, ta không thể khóc! Càng không thể khóc trước mặt sư phụ.
Hắn giấy diếm cười nói: “Ha ha, xin chưởng quầy thứ lỗi, ta không thể hành lễ với chưởng quầy.”
Tay chân của hắn bị đè ở dưới Ngũ Hành sơn, chỉ có đầu là lộ ra ngoài, ngay cả vái chào cũng không thể.
Lý Nguyên khoanh chân ngồi dưới đất, không nói gì, chỉ mở hộp thức ăn trong tay ra, từ trong đó lấy ra một ít đồ ăn vặt, một bình rượu.
Thấy gan heo hầm, thịt bò kho, gà lá sen, thịt kho tàu trong dĩa, Tôn Ngộ Không không khỏi hưng phấn chảy nước miếng: “Cuối cùng cũng có thể ăn món ngon chưởng quầy làm, lần trước ta ăn món ngon vật lạ của Thiên Đình ở Thiên cung, kết quả phát hiện kém xa món ngon chưởng quầy làm.”
Chỉ là tay chân bị khóa, hắn cũng không biết mình phải ăn như thế nào? Chẳng lẽ bảo sư phụ đút?
Có chút không chấp nhận được!
Ngay lúc Tôn Ngộ Không cảm thấy khó hổ, chỉ thấy Lý Uyên chỉ vào Tôn Ngộ Không một cái, Tôn Ngộ Không đột nhiên phát hiện tay mình có thể cử động, dễ dàng duỗi ra từ dưới Ngũ Hành sơn.
“Ăn đi.”
Lý Nguyên nói câu đầu tiên.
Tôn Ngộ Không cử động cánh tay một chút, trong lòng thầm kinh ngạc không thôi.
Không biết hỏi sư phụ đã làm thế nào?
Hắn vội vã xé một cái đùi gà mà gặm.
“Ừm, ngon quá, đồ ăn chưởng quầy làm là ngon nhất.”
Vừa ăn vừa khen ngợi không thôi, ngay cả xương hắn cũng trực tiếp nhai nuốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận