Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1132 - Chí Tôn mãng hoang lại ra trận

Vốn dĩ Viêm Ma chẳng hề để tâm đến cường giả bỗng dưng nổi lên này, hắn cảm thấy trong thời gian ngắn chỉ có thể dạy ra được một tên nhóc không biết trời cao đất dày mà thôi.
Nhưng sau khi thật sự giao đấu với Diệp Lăng Không hắn mới kinh ngạc phát hiện ra rằng Diệp Lăng Không lại là một Chí Tôn.
Viêm Ma nhất thời kinh hãi.
Hắn không biết sao trong phạm vi thế lực của mình ở thế giới mãng hoang sinh ra một vị Chí Tôn mà hắn lại không cảm nhận được gì?
Diệp Lăng Không tu luyện đến Chí Tôn sao chẳng thấy thiên địa chúc mừng, vạn vật cúng bái, khuấy động dị tượng?
Điều quan trọng nhất là đây là một Chí Tôn chí cao còn mạnh hơn cả hắn.
Trong trận đại chiến giữa Diệp Lăng Không và Viêm Ma, cuối cùng được hạ màn bởi cái chết của Viêm Ma.
Mặc dù Viêm Ma có thể trùng sinh nhưng trận chiến này lại dẫn đến ảnh hưởng không thể lường được, thế lực của Viêm Ma bị Diệp Lăng Không nuốt chửng từng mảng lớn.
Đến cuối cùng, Viêm Ma không những mất đi thế lực vốn thôn tính từ bốn vị Chí Tôn Hoàng Triều, Linh Hoa, Vượn Chiến, Quy âm, hơn nữa thế lực của hắn cũng bị Diệp Lăng Không chiếm gần phân nửa, chỉ có thể co rúm ở một xó.
Có thể nói tổn thất nghiêm trọng.
Chuyện này cũng gây kinh động đến các vị Chí Tôn còn lại ở mãng hoang.
Vốn dĩ, trong lúc mấy vị Chí Tôn như Vô Hủ, Tiên Nghịch, Chu Thiên, Mộng Yểm kinh hãi trước sức chiến đấu mạnh mẽ của tên Diệp Lăng Không mới thăng thành Chí Tôn này, đang định xem trò cười của Viêm Ma.
Sau khi xem trò cười xong, bọn họ lại ra mặt kéo Diệp Lăng Không vào hàng ngũ Chí Tôn cùng thống nhất mãng hoang với Diệp Lăng Không.
Nhân tiện chiến đấu với bọn Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ ở hồng hoang một phen.
Mấy mươi vạn năm trở lại đây, bọn họ vẫn luôn chiến đấu kịch liệt với Thánh Nhân hồng hoang, chưa từng dừng lại.
Sinh mệnh của Thánh Nhân vô tận, nếu không chiến đấu với nhau làm sao giết thời gian chứ?
Nhưng mà bây giờ Diệp Lăng Không tự kiềm chế chính mình là tồn tại mạnh nhất mãng hoang, sao hắn đồng ý chung sống hòa bình với những người đã từng cướp thế lực của lão tổ hắn chứ?
Hắn ra lệnh thẳng với các Chí Tôn này, bảo những Chí Tôn này đều phải phục tùng hắn.
Nếu không thì hãy đợi bị tiêu diệt.
Những Chí Tôn như Vô Hủ, Tiên Nghịch có ai không phải là tồn tại chí cao vô thượng chứ?
Không biết đã ngạo thế mãng hoang bao nhiêu năm tháng rồi.
Đã bao giờ bị người khác khinh thường như thế?
Nếu Diệp Lăng Không không biết thức thời, các vị Chí Tôn cũng không cần khiêm nhường nữa, lao thẳng vào đánh nhau với Diệp Lăng Không.
Định đánh hạ tên ngạo mạn này trước rồi nói.
Trận này đánh đến mức trời đất u ám, hỗn độn đảo lộn, pháp tắc tan biến.
Vô số vũ trụ sụp đổ, vô số hư không vỡ tan.
Mức độ dữ dội vốn không thể dùng từ ngữ để diễn tả được.
Vừa mới bắt đầu, mấy Chí Tôn còn cố kỵ thân phận không muốn lấy nhiều địch ít mà đơn đả độc đấu với Diệp Lăng Không.
Nhưng mà khi đơn đả độc đấu, tất cả Chí Tôn đều không phải là đối thủ của Diệp Lăng Không.
Suy cho cùng dưới sự đề bạt của Thần Niệm, thực lực của Diệp Lăng Không chỉ thiếu một bước là có thể bước vào cảnh giới Thiên Đạo, mạnh mẽ vô cùng.
Sắp thấy không đánh lại Diệp Lăng Không, mấy vị Chí Tôn cũng không quan tâm đến thể diện nữa, họ bắt đầu liên thủ đối phó Diệp Lăng Không.
Mặc dù Diệp Lăng Không lợi hại nhưng đối diện với các Chí Tôn liên thủ lại với nhau cũng có lúc thất thế.
Nhất là các vị Chí Tôn này hầu như đều có Tiên thiên chí bảo, mà món binh khí mạnh nhất của Diệp Lăng Không cũng chỉ là Tiên thiên linh bảo trung phẩm còn cướp được từ người khác nữa, vốn không thể so được.
Từ sau khi Diệp Lăng Không thăng lên Chí Tôn, đây là lần đầu tiên rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Mặc dù gắng gượng chiến đấu một lúc, nhưng cuối cùng hắn cũng đành phải lùi bước, tạm thời trốn khỏi tinh vực đấu pháp với các vị Chí Tôn.
Sau khi chạy trốn thành công, Diệp Lăng Không cảm thấy mình chịu sỉ nhục vô cùng lớn.
Từ sau khi trở thành Chí Tôn, hắn chưa từng nhếch nhác như thế này.
Hắn không thể nào chấp nhận kết quả này.
Thế là hắn lại lấy Hồng Mông Hồ ra triệu hồi Thần Niệm một lần nữa.
“Ta muốn đánh bại đòn liên thủ của các Chí Tôn mãng hoang cần thực lực mạnh thế nào mới được?” Hắn hỏi Thần Niệm.
Thần Niệm thản nhiên nói: “Ngươi muốn đổi điều ước này sao?”
Diệp Lăng Không: “...”
Hắn bị ngu mới trao đổi điều ước rác rưởi này.
Nhưng mà hắn thấy Thần Niệm không chịu trả lời hắn cũng không biết làm sao.
Mấy năm nay hắn vẫn không ngừng làm rõ lai lịch của Hồng Mông Hồ và Thần Niệm, đáng tiếc hắn vẫn chưa biết được bí mật của Hồng Mông Hồ.
Đối với một vài câu hỏi nếu Thần Niệm vui sẽ trả lời, còn không vui sẽ không trả lời.
Diệp Lăng Không từng muốn hút Thần Niệm ra khỏi Hồng Mông Hồ hoặc cướp lấy ký ức của Thần Niệm, nhưng đáng tiếc cũng chỉ phí công vô ích.
Hắn hoàn toàn không hiểu cách thức tồn tại của Thần Niệm và kết cấu phát tắc của Hồng Mông Hồ.
Nét mặt Diệp Lăng Không trở nên nghiêm túc, thầm nghĩ điều gì đó, đôi mắt không ngừng lóe sáng.
Bỗng nhiên Diệp Lăng Không nói với Thần Niệm: “Ta chuẩn bị trao đổi điều ước thứ hai với ngươi.”
Khóe miệng Thần Niệm khẽ mỉm cười: “Điều ước thứ hai cần phải dâng tế mẫu thân ruột của ngươi, ngươi xác định dâng tế sao?”
Đôi mắt Diệp Lăng Không lạnh lùng: “Dâng tế.”
Nói rồi hắn giơ tay lên nắm không trung một cái, một cơ thể hôn mê bất tỉnh từ hư không bay đến trôi nổi bập bềnh trước mặt Thần Niệm.
Chính là Diệp mẫu.
Nếu như lúc đầu không phải mẫu thân đưa mê hồn đan cho ta, sao ta có thể lấy Tiêu Vân Nhi ra để trao đổi điều ước chứ?
Diệp Lăng Không lại tìm cho mình một lý do.
Nụ cười trên khóe môi của Thần Niệm càng thêm rực rỡ.
Hắn biến Diệp mẫu thành linh khí hút vào trong Hồng Mông Hồ, sau đó hỏi Diệp Lăng Không: “Ngươi muốn ước điều gì?”
Tầm mắt của Diệp Lăng Không đọng lại: “Ta muốn biết cấm kỵ sử dụng của Hồng Mông Hồ này cụ thể là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận