Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 561 - Có năng lực đồ Thánh, làm sao có thể thân bất do kỷ

“Không rõ lai lịch của người này, vẫn nên suy nghĩ cẩn thận rồi mới hành động.” Nàng nói một câu với hai người.
Hình Thiên nói: “Mặc kệ hắn có lai lịch gì, chỉ cần hắn hiểu đủ sâu lực chi Đại Đạo là được.”
Hình Thiên và Cửu Phong đều là người ăn to nói lớn, hai người lập tức rời khỏi Địa Phủ, bay đến ải Du Hồn.
Không bao lâu, hai người đã đến ải Du Hồn.
Hình Thiên và Cửu Phượng cũng không ẩn giấu thân hình của mình, vì vậy rất nhanh đã bị thủ quân của ải Du Hồn phát hiện.
Hai người không hề phản kháng mà nói thẳng ra mục đích của mình trước.
Biết được hai người này tới tìm chiến thần Phương Hận Thiên để bái sư thì thủ quân không dám thờ ơ, bẩm báo việc này cho tổng binh Đậu Vinh của ải Du Hồn.
Đậu Vinh và Thân Công Báo triệu kiến hai người Hình Thiên và Cửu Phượng.
Khi bọn họ biết được thân phận thật sự phía sau Hình Thiên và Cửu Phượng thì đều chấn động không nhẹ.
Hình Thiên là tồn tại khủng bố từng tranh bá với hoàng đế, lại chạy đến đây bái sư, Đậu Vinh và Thân Công Báo mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại trong nỗi rung động.
Hai người không dám qua loa, lập tức báo việc này cho Phương Hận Thiên.
“Sư phụ, xin nhận chúng ta làm đồ đệ, chúng ta muốn theo ngươi học lực chi Đại Đạo chân chính.”
Lúc này vết thương trên người Phương Hận Thiên đã bình phục, hắn nhìn Hình Thiên và Cửu Phượng, thản nhiên nói: “Các ngươi tu luyện công pháp lộn xộn Hỗn Độn, muốn theo ta học lực chi Đại Đạo thì trước tiên phải phế bỏ toàn bộ tu vi mới được, các ngươi có đồng ý không?”
Hình Thiên và Cửu Phương không hề do dự: “Ta nguyện ý!”
“Ta cũng nguyện ý!”
Phương Hận Thiên hài lòng gật đầu: “Hai người các ngươi đều ám ảnh bởi sức mạnh, ngược lại có tư cách làm đệ tử ta.”
Trên mặt Hình Thiên và Cửu Phượng không khỏi lộ vẻ mừng rỡ như điên.
“Đáng tiếc.” Phương Hận Thiên đột nhiên tiếc nuối nói: “Ta cũng thân bất do kỷ, ngược lại không thể nhận các ngươi làm đồ đệ!”
Hình Thiên và Cửu Phượng nghe vậy thì vừa thất vọng vừa bất ngờ.
Vẻ mặt Hình Thiên khó hiểu: “Thực lực của tiền bối thông thiên, lực có thể phục thánh, sao có thể thân bất do kỷ?”
“...”
Rất nhanh sau đó, Lý Nguyên đi cùng với ba người Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa và Hoàng Thiên tước trên không ải Du Hồn.
Lý Nguyên không có ý định xuống gặp Khương Tử Nha và Thân Công Báo, hắn kêu gọi với phủ tướng quân bên trong ải Du Hồn: “Phương Hận Thiên, còn không mau nhận tội!”
Giọng Lý Nguyên cũng không lớn, nhưng lại truyền đi khắp sơn cốc, khiến cho tất cả tướng sĩ Tây Kỳ và ải Du Hồn Hội đều hoảng sợ.
Vô số binh sĩ nhìn lên bầu trời, lộ vẻ mặt khó hiểu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trên trời hình như có người.”
“Người nào, là ai muốn bắt Phương chiến thần nhận tội?”
“Ha ha, khả năng lại là cái vị không sợ chết ở Tây Kỳ kia nhỉ!!”
“Đáng tiếc, người này sẽ lập tức biến thành oan hồn dưới rìu của Phương chiến thần.”
“…”
So với những tướng sĩ chưa biết chân tướng, Khương Tử Nha khi nghe thấy âm thanh này, nhất thời vừa vui vừa sợ, hắn vui vẻ đến không khép được miệng: “Ha ha ha, Lý tiền bối thật sự đích thân đến, nguy hiểm ở Tây Kỳ có thể được giải quyết rồi.”
Sắc mặt Thân Công Báo đại biến: “Không ổn, Lý tiền bối đến tìm Phương huynh!”
Chuẩn Đề đạo nhân vẫn chú ý động tĩnh bên ải Du Hồn, hắn thấy Lý Nguyên, lại nghe thấy lời Lý Nguyên nói, trên mặt lộ vẻ hiểu rõ mọi chuyện.
“Thì ra, Phương Hận Thiên có quen biết với Lý đạo hữu, thảo nào lại lợi hại như vậy, còn sở hữu Khai Thiên phủ!”
Địa Phủ.
Hậu Thổ thở dài: “Haizz, ta nên sớm nghĩ ra, thực lực cao như thế, còn có Hỗn độn chí bảo, khẳng định là có quan hệ với Lý Nguyên.”
Hình Thiên tức giận nói: “Là người nào to gan như vậy, dám gọi thẳng tên sư phụ, còn muốn bắt sư phụ nhận tội.”
Nói xong, hắn đứng lên, chuẩn bị ra mặt thay sư phụ.
“Ngươi muốn tìm đến cái chết thì đừng kéo ta theo cùng!” Phương Hận Thiên nghe dự định của Hình Thiên, nhanh chóng phủ sạch quan hệ với hắn.
Dáng vẻ sợ sệt.
Hình Thiên dừng bước, hắn khó tin quay đầu lại, nhìn Phương Hận Thiên với vẻ mặt đờ đẫn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, vương giả có năng lực đồ thánh, dũng sĩ mà hắn kính nể nhất từ trước đến giờ, vậy mà lại lộ ra giọng nói lo sợ.
Sư phụ đây là sao vậy?
Hắn không phải đã dám chém cả Thánh Nhân sao?
Sao lại phải sợ chứ?
Từ sợ này, sao lại xuất hiện trên người sư phụ được?
Cửu Phượng ở một bên, sau khi nghe thấy âm thanh vang vọng từ bầu trời, vẻ mặt như nghĩ ra gì đó.
Đột nhiên, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra, không khỏi kêu lên thất thanh: “Thanh âm này, không phải là của Lý Nguyên sao?”
“Lý Nguyên!” Hình Thiên kinh ngạc, tất nhiên hắn biết Lý Nguyên.
Đây chính là cao nhân thần bí giúp Hậu Thổ chạy chốn, lại chỉ điểm Nữ Oa cứu hắn dưới núi Thường Dương.
Sao hắn lại tới đây?
Lại còn có vẻ đối phó với Phương Hận Thiên nữa.
Nhưng mà, không phải Hậu Thổ Nương Nương nói tuy Lý Nguyên suy tính vô song, nhưng tu vi của hắn cũng chỉ ở Địa Tiên kỳ thôi sao?
Chỉ là một Địa Tiên kỳ, sao có thể bắt Phương Hận Thiên nhận tội?
Như vậy không phải là tự tìm cái chết sao?
Phương Hận Thiên đứng dậy từ trên bồ đoàn, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Haizz, không ngờ trò chơi này nhanh như vậy đã kết thúc rồi! Không biết phải sau bao lâu nữa, mới có thể trải nghiệm cảm giác chiến đấu vui vẻ như vậy.”
Nói xong, thân hình hắn loé lên, bay từ trong phòng lên thẳng bâu trời, đi tới trước mặt Lý Nguyên.
Thấy Lý Nguyên, hắn quỳ xuống.
“Thuộc hạ Phương Hận Thiên, bái kiến công tử.”
Xoạch!
Trong khoảnh khác, vô số người trợn tròn hai mắt, há hốc miệng.
Những binh sĩ với tướng lĩnh không rõ đầu đuôi câu chuyện, thấy Phương Hận Thiên quỳ gối trước một công tử ca trẻ tuổi, chỉ thấy đầu óc choáng váng.
Đây là chiến thần đồ Thánh, cả Thánh Nhân cũng chẳng thể khiến hắn khom lưng quỳ gối, sao có thể tự nguyện quỳ xuống vậy?
Lại còn xưng là thuộc hạ!
Quan trọng là, người được gọi là công tử kia, hình như tu vi chỉ có Địa Tiên kỳ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận