Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2085 - Tâm tư Tiết Bảo Thoa

Tiết Bàn liền vội vàng lắc đầu nói: “Ta cũng sẽ không vì cái đồ vật gì, mà bỏ cả tánh mạng cùng linh hồn của mình. Ngươi thực sự không thu quần áo của ta sao? Không thu ta sẽ đến chỗ khác.”
“Dịch Chí Bình dụ hoặc nói: “Ngươi thực sự không muốn suy nghĩ thử sao một cái? Chỉ cần ngươi nguyện ý cho dù là tu vi, Linh Đan Diệu Dược hay pháp bảo bất kì cái gì ngươi cần đều có hết.”
Tiết Bàn nhất thời cảm thấy đầu rung như trống bỏi: “Không cần suy nghĩ, cho dù có mấy thứ này, cũng phải có mạng sử dụng được!”
Tiết Bàn không đợi Dịch Chí Bình nói thêm cái gì nữa, vội vã rời khỏi hiệu cầm đồ kỳ quái này.
Chờ khi ra khỏi hiệu cầm đồ, sau khi lại cảm nhận được bầu trời nhật, Tiết Bàn lúc này mới cảm thấy phía sau chưa bao giờ râm mát như vậy.
Hắn chú ý tới, mẫu thân với muội muội của mình, đang núp ở góc nhà cách đó không xa, còn đang dùng ống tay áo che khuôn mặt mình, giống như rất sợ người khác nhận ra.
Tiết Bàn thấy vẻ mặt không nói nên lời.
Xem ra, mẫu thân với muội muội còn phải từ từ thích ứng thân phận bây giờ nhỉ!
“ Không phải ngươi đi cầm y phục trên người sao? Tại sao không cầm cố?”
Tiết Bảo Thoa thấy ca ca đi ra vẫn mặc bộ y phục mây sợi Càn Nguyên kia như cũ, nhất thời che khuất mặt mình, nhỏ giọng hỏi.
Tiết Bàn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với mẹ và muội muội rằng.
“Các ngươi biết không? hiệu cầm đồ này căn bản không cầm cố đồ đạc phổ thông, mà là muốn cầm cố khí quan người khác, tu vi thọ mệnh cùng linh hồn, rất tà môn.”
Vẻ mặt Tiết mẫu hoài nghi nói: “Trên đời này có hiệu cầm đồ kỳ quái như vậy sao?”
Tiết Bảo Thoa cũng có hơi không tin.
Tiết Bàn: “Ta lừa các ngươi làm cái gì? Đây chính là sự thực.”
Tiết di mụ: “Bọn họ cầm cố mấy thứ này làm cái gì?”
Tiết Bàn nhún vai: “Ai biết được, ngược lại không giống như chính đạo, vô cùng tà môn. Ta đoán chắc là ma đạo nhân, dùng loại phương pháp này, thu thập tu luyện một vài tài liệu ma công.”
Tiết mẫu gật đầu nói: “Ngược lại là có điểm giống thủ đoạn Ma Môn. Không nghĩ tới, Ma Môn vậy mà cũng thức thời rất nhanh.”
Trước đây, Ma Môn là thông qua lạm sát kẻ vô tội thu thập linh hồn tinh huyết, bây giờ lại mở hiệu cầm đồ cầm cố mấy thứ này, đúng là thức thời rất nhanh.
Tiết Bảo Thoa nhìn thoáng qua đại môn hiệu cầm đồ, thuận miệng hỏi.
“Vậy bọn họ có thể sử dụng cái gì để chúng ta phải cầm cố mấy thứ này?”
Tiết Bàn: “Chưởng quỹ này giọng điệu cũng lớn, nói ngươi muốn cái gì, bọn họ có thể trả giá bằng cái đó, những thứ như tiền tài, tu vi, pháp bảo, thọ mệnh, công pháp, Linh Đan Diệu Dược, thiên tài địa bảo này, thậm chí, ta nói ta muốn sản nghiệp Tiết gia chúng ta bị niêm phong thu hồi lại, hắn nói hắn cũng có thể làm được.”
Tiết mẫu hoài nghi nói: “hiệu cầm đồ này có thể năng lực lớn như vậy sao? Chỉ sợ là khoác lác phải không?”
Tiết Bàn: “Có phải khoác lác hay không, ta cũng không biết, nhưng mà hiệu cầm đồ này vẫn có chút năng lực đó, bên trong có một tiểu nhị bình thường, nhưng lại sở hữu thực lực không tầm thường.”
Tiết mẫu dặn dò một chút: “Quản hắn có thực lực hay không, nếu là người của ma môn, ngươi ngàn vạn lần không nên đi quá gần cùng bọn chúng , nếu không phải vậy chỉ sợ sẽ có tai họa xảy ra.”
Tiết Bàn: “Ta biết chứ.”
Mà Tiết Bảo Thoa ở một bên, nhìn đại môn hiệu cầm đồ, trên mặt như có điều suy nghĩ, con ngươi lóe lên tinh quang, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Dịch Chí Bình nhìn tàn ảnh Tiết Bàn rời đi, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tiếc nuối.
Hắn vốn cho rằng, lấy cảnh ngộ hôm nay của Tiết Bàn, sẽ phải tiến hành cầm cố với hắn mới đúng, hắn không nghĩ tới, con hàng béo bở họ Tiết lại có thể bỏ qua dụ hoặc.
“Ai~, chỉ tiêu nhiệm vụ mười linh hồn năm nay, mới hoàn thành có sáu cái. Tổn thương quá đi!”
Dịch Chí Bình xoa xoa huyệt Thái Dương, có hơi ưu thương lẩm bẩm.
Dịch Chí Bình sở dĩ trở thành chưởng quỹ hiệu cầm đồ này, còn do Lý Nguyên ngăn trở chuyện tốt trước đây của hắn, sợ sự tình bại lộ, nên bắt buộc phải đào tẩu khỏi Toàn Chân Giáo.
Trước đây, sau khi Dịch Chí Bình vội vã thoát khỏi Toàn Chân Phái, vẫn trốn đông trốn tây, che giấu khí tức, hoàn toàn không dám lộ diện đặc biệt là, khi hắn biết được Lâm Triều Anh đại náo Toàn Chân Phái, đem chuyện của hắn làm nói tuyên với chúng, cũng muốn Vương Trọng Dương giao ra hắn, càng khiến hắn sợ đến chân tay luống cuống, vãi cả linh hồn.
Bởi vì, hắn hiểu được, lấy năng lực Vương Trọng Dương, nếu là muốn dùng toàn lực tìm được hắn, hắn căn bản không có chỗ để trốn. Vào ngày hắn bị bắt, kết quả chờ đợi hắn, nhất định vô cùng thê thảm.
Dịch Chí Bình rất hối hận, hối hận ban đầu mình sao lại bị ma quỷ mê hoặc, làm ra cái loại việc làm trái giáo lý này? Đồng thời, hắn cũng đầy oán hận với vị thiếu gia thần bí đã cản trở việc tốt của mình.
Nếu không phải đối phương đột nhiên nhảy ra, là hắn có thể cùng Nữ Thần mình triều tư mộ tưởng nghiên cứu Triết học, mà không phải giống như bây giờ trốn đông trốn tây, giống như chó nhà có tang.
Hắn âm thầm quyết định, nếu như tương lai có năng lực, nhất định phải tìm được thiếu gia thần bí kia báo thù, giáo huấn thật tốt đối phương một trận, khiến hắn về sau đừng xen vào việc của người khác.
Ngay tại thời điểm Dịch Chí Bình thấp thỏm lo âu, hắn gặp phải một sự tồn tại bí ẩn.
Cái tồn tại này, bề ngoài giống như một đám khói đen, biến ảo vô thường, không biết là người hay yêu, là quỷ hay ma, là nam hay nữ. Coi như đến ngày hôm nay rồi, Dịch Chí Bình vẫn như cũ không biết đối phương gọi gì, là dạng tồn tại gì. Nói chung, rất là thần bí.
Đối phương nói cho Dịch Chí Bình, chỉ cần Dịch Chí Bình tế hiến linh hồn của bản thân, thần phục đối phương, đối phương có thể che chở cho Dịch Chí Bình an toàn, đồng thời còn có thể giúp cho Dịch Chí Bình thu được lực lượng cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận