Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2037 - Chỗ dựa vững chắc của Tiểu Long Nữ

Lục Vô Song gật đầu nói: “Quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi. Trường Sinh Thiên chính là tuyệt thế đại năng chân chính, chí tôn tối cao chiếu rọi núi sông vô ngần của Đại Mạc quốc, tại sao lại tránh né một ông chủ khách điếm?
Chuyện này không hợp logic! Nhưng mà, “
Nàng thay đổi giọng điệu,
“Xem bộ dạng của Lý Nguyên, hắn lại không giống như một người thích đùa, ai, không hiểu nổi.”
Dương Quá: “Có lẽ, chỉ có tự tìm Trường Sinh Thiên chứng thực, mới có thể biết chuyện thật giả.”
Lục Vô Song: “Nhưng ngươi cũng không thể chạy đến Đại Mạc, hỏi Trường Sinh Thiên có phải là phụ thân ngươi hay không?”
Dương Quá liếc mắt: “..... Lời này sao nghe chói tai thế?”
Đúng lúc hai người đang nói chuyện.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng chuông gió êm tai vang lên.
Hai người không khỏi nhìn theo tiếng chuông, chỉ thấy hai bóng người màu vàng nhạt, đi đến từ huyền quan.
Sau khi hai người thấy rõ diện mạo người tới, sắc mặt biến đổi, sợ tới mức thiếu chút nữa tim nhảy khỏi lồng ngực.
“Lý Mạc Sầu!”
“Lý Mạc Sầu tìm tới đây.”
Toang, vừa rồi trải qua một chuyện ly kỳ, khiến cho bọn họ gần như quên rằng Lý Mạc Sầu vẫn đang đuổi giết bọn họ.
Bây giờ lại bị Lý Mạc Sầu chặn ở trong khách điếm, có thể nói là dữ nhiều lành ít!
Lý Mạc Sầu vừa đi vào đại sảnh khách điếm, đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Chính là hai người Dương Quá và Lục Vô Song.
Lý Mạc Sầu đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì hết sức vui mừng, không nhịn được phá lên cười “ha ha”: “Ha ha ha, thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
Vốn tưởng rằng không tìm được các ngươi, không ngờ lại gặp các ngươi ở nơi này, bây giờ xem các ngươi trốn đi đâu!”
Hồng Lăng Ba há hốc mồm.
Nàng cũng không ngờ rằng, nàng và sư phụ tùy tiện tìm khách điếm vào ở, vậy mà lại gặp được Dương Quá và Lục Vô Song.
Không xong rôì!
Dương Quá và Lục Vô Song sợ đến mức giật mình một cái.
Bọn họ không nói thêm gì, liền vội vàng xoay người, cấp tốc bỏ chạy về hướng hậu viện.
“Muốn chạy trốn, các ngươi cảm thấy chạy thoát sao?”
Lý Mạc Sầu cười lạnh một tiếng, phất trần trong tay quét qua Dương Quá và Lục Vô Song. Một tia huyền quang lập tức bắn về phía Dương Quá và Lục Vô Song.
Cảm nhận được nguy hiểm sau lưng, Dương Quá và Lục Vô Song vội vã bay về phía bên cạnh, nguy hiểm lại càng nguy hiểm tránh thoát đợt công kích thứ nhất của Lý Mạc Sầu.
“Uỳnh!”
Huyền quang đánh xuống mặt đất, nhất thời phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Tuy Lý Mạc Sầu bởi vì cố kỵ đây là thành Trường An, do đó đã khống chế độ mạnh yếu của pháp lực, nhưng theo lý thuyết, tiếng nổ mạnh như vậy, khách điếm nhất định sẽ rung sụp, bên trong nhất định sẽ bị chấn vỡ.
Nhưng mà, bất luận là khách điếm hay là mặt đất, lại đều hoàn hảo không tổn hao gì.
Ngay cả một lỗ hổng cũng không có.
Chẳng qua, vào thời điểm căng thẳng này, tuy trong lòng mọi người có chút nghi hoặc, nhưng mọi người cũng không thèm đi tìm hiểu ngọn ngành.
Dương Quá và Lục Vô Song tiếp tục bỏ chạy về hướng hậu viện.
Mà Lý Mạc Sầu thì đuổi theo không từ bỏ.
Tu vi của Dương Quá và Lục Vô Song, dù sao cũng cách biệt với Lý Mạc Sầu quá xa.
Hai người mới chạy đến hậu viện, đã bị Lý Mạc Sầu đuổi kịp.
Chỉ thấy Lý Mạc Sầu đưa tay nhanh chóng điểm một cái trên người Dương Quá và Lục Vô Song, đánh hai pháp quyết.
Nguyên thần của Dương Quá và Lục Vô Song lập tức bị một đạo ấn trói buộc lại, khiến cho thân thể của bọn họ cũng không thể di chuyển nửa phần.
Hai người trực tiếp té xuống đất từ giữa không trung.
“Uỳnh!”
Phát ra tiếng vang nặng nề.
“Ai da, đau chết ta.”
Dương Quá ngã xuống mặt đất, cảm thấy đau đớn giống như đập trúng tấm thép, xương cốt cả người như muốn gãy rời.
Vì vậy không nhịn được hét to lên.
Chỉ là, tuy hắn vẫn có thể mở miệng nói chuyện, thân thể lại không cách nào nhúc nhích.
Lý Mạc Sầu tiêu sái dừng ở bên cạnh Dương Quá và Lục Vô Song, nhìn hai người ngã dưới chân, vẻ mặt đắc ý nói:
“Còn muốn chạy trốn, các ngươi chạy thoát sao?”
“Sư tỷ!”
Ngay khi Lý Mạc Sầu đắc ý, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nàng vội vã nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy Tiểu Long Nữ đứng cách đây không xa, nhíu mày, hơi bất mãn nhìn Lý Mạc Sầu.
Vẻ mặt Lý Mạc Sầu kinh ngạc.
Nàng không ngờ, vậy mà Tiểu Long Nữ cũng ở đây.
Ha ha ha, ta đây là thời cơ đến vận chuyển sao?
Nhưng mà, dáng vẻ của Tiểu Long Nữ lúc này, lại làm cho Lý Mạc Sầu cảm
thấy có chút kỳ quái.
Tiểu Long Nữ mặc tạp dề, một tay cầm một cái dao làm thức ăn, một tay cầm một cái cà chua, dáng vẻ như chuẩn bị thái thức ăn.
Nhưng Tiểu Long Nữ có thể thái rau như một đầu bếp?
Không phải Tiểu Long Nữ không dính khói bụi trần gian sao?
Nếu không phải người này dáng dấp giống Tiểu Long Nữ như đúc, còn gọi sư phụ nàng là tỷ, Lý Mạc Sầu không thể tin được người ăn mặc tạp dề trước mắt này chính là nàng sư muội.
Đây không phải Tiểu Long Nữ!
Chẳng qua, tuy là nghi ngờ trong lòng, nhưng Lý Mạc Sầu cũng không biểu hiện ra ngoài.
Vẻ mặt nàng thản nhiên nói với Tiểu Long Nữ: “‘Sư muội, không ngờ ngươi lại trốn ở chỗ này, ngươi khiến cho ta tìm được thật là khổ!”
Tiểu Long Nữ lại không để ý đến Lý Mạc Sầu, nàng nhìn Dương Quá té xuống đất, quan tâm nói: “Quá nhi, ngươi không sao chứ?”
Dương Quá vội vã kêu: “Ta không sao, cô cô, ngươi đi mau, không cần lo cho ta.”
Hắn biết Tiểu Long Nữ không phải là đối thủ của Lý Mạc Sầu, vì vậy không hy vọng Tiểu Long Nữ cũng bị bắt lại.
Tiểu Long Nữ đương nhiên sẽ không vứt Dương Quá rồi trốn một mình.
Với cả, có Lý Nguyên ở đây, nàng cũng không cần đào tẩu.
Nàng an ủi với Dương Quá: “Không sao, có Lý Nguyên ở đây, không có việc gì đâu.”
Dương Quá thấy Tiểu Long Nữ có lòng tin đối với Lý Nguyên như vậy, trong lòng rất phức tạp.
Thứ nhất, hắn không muốn để Lý Nguyên cứu mình, khiến bản thân mắc nợ Lý Nguyên.
Thứ hai, hắn hoài nghi, Lý Nguyên thật sự là đối thủ của Lý Mạc Sầu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận