Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 224 - Dương Mi đạo nhân VS Thược Dược! (2)

Trương Ngọc Yên buồn bực.
Nàng lại nhìn Tam tỷ nói: “Tam tỷ, không phải ngươi nói đồ ăn nhân gian không bằng Tiên Lộ Trân Tu của Thiên cung sao?”
Trương Ngọc Lan hỏi: “Lẩu là đồ ăn nhân gian sao? Cái này còn ngon hơn cả Tiên Lộ Trân Tu ở Thiên cung.”
“Sao các ngươi đều béo nhờ nuốt lời vậy chứ.”
Trương Ngọc Yên cạn lời, trợn trắng mắt.
Chỉ nửa canh giờ, Thất tiên nữ đã ăn hết sạch đồ ăn.
Ăn xong, mấy người còn tỏ ra chưa thỏa mãn.
“Ngon quá rồi!”
“Từ trước đến nay chưa từng ăn ngấu nghiến như thế.”
“Đáng tiếc Long Cát cô cô không đến.”
“Ở đây còn lại một ít coca ướp lạnh, chúng ta mang về cho Long Cát cô cô uống thử đi. Lý công tử ngươi thấy có được không?”
Trương Ngọc Mị nhìn bình thủy tinh đựng coca trên bàn, thử hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên không hề gì nói: “Không sao cả, lấy đi đi.”
Trương Ngọc Mị nghe vậy liền mừng rỡ phấn khởi cầm bình thủy tinh vào trong tay.
Trương Ngọc Yên thấy thế vội vàng mở miệng: “Đại tỷ lấy coca ra là được rồi, bình thủy tinh này đừng mang theo, quý giá lắm.”
Nếu bát đũa của Lý Nguyên đều Tiên thiên linh bảo, nàng đoán bình thủy tinh này e rằng không đơn giản, do đó không tiện lấy làm của riêng.
Trương Ngọc Mị buồn rầu nói: “Nhưng mà chúng ta không có bình để đựng coca.”
Trương Ngọc Hoàn nói: “Không phải là một cái bình thủy tinh thôi sao? Ta thấy Lý công tử có lẽ không nhỏ nhen như vậy, đúng không?”
Nàng cười tươi như hoa nhìn Lý Nguyên.
Trương Ngọc Yên vội nói: “Cái bình này thật sự rất quý...”
Lý Nguyên không để ý vẫy tay với Trương Ngọc Yên: “Không sao, lấy đi đi.”
Coi như bồi thường đêm hôm đó không cẩn thận nhìn thấy các nàng ngâm mình ở suối Trạc Cấu đi, Lý Nguyên thầm nói trong lòng.
“Hi hi, ta đã nói Lý công tử sẽ không nhỏ nhen mà.”
Trương Ngọc Hoàn đắc ý nhìn Trương Ngọc Yên cười nói.
Trương Ngọc Yên cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng biết rõ, Nhị tỷ không biết giá trị thật sự của bình thủy tinh, nếu không nàng sẽ không coi như lẽ đương nhiên vậy đâu.
“Haiz, ăn một bữa lẩu ngon như thế, sau này không ăn được nữa thì làm sao?” Trương Ngọc Lan cảm khái nói.
“Đúng vậy, nghĩ đến lẩu ngon như vậy, ta không muốn quay về nữa rồi.” Trương Ngọc Uyển cũng đồng ý.
Mọi người đều tỏ ra hơi mất mác.
Trương Ngọc Mị bỗng nhiên nhớ đến suy nghĩ nảy ra khi nhìn thấy Lý Nguyên trước đây, lúc này suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt, gương mặt nàng vô cùng mong đợi nhìn Lý Nguyên: “Lý công tử, hay là ngươi cùng bọn ta đến Thiên Đình đi, linh căn của ngươi phi phàm còn có thể làm ra thức ăn thiên hạ vô song như thế, phụ vương nhất định trọng dụng ngươi.”
Phụt!
Trương Ngọc Yên nghe tính toán của đại tỷ, phun thẳng ngụm coca vừa uống ra ngoài.
Phun đầy lên mặt Trương Ngọc Hoàn ở bên cạnh nàng.
Trương Ngọc Hoàn đen mặt, đôi mắt phun ra lửa nhìn Thất muội: “Thất muội, không phải ta đã không giành cuộn thịt bò với ngươi hay sao, ngươi còn phun lên mặt của ta.”
Trương Ngọc Yên không quan tâm đến việc xin lỗi Nhị tỷ, nàng vội vàng ngượng ngùng nói với đại tỷ: “Đại tỷ, sao ngươi lại nói bừa như thế, Lý công tử sao có thể đến Thiên Đình làm chức quan nhỏ được.”
Lẽ nào ngươi thật sự muốn phụ vương nhường vị trí Ngọc Đế luôn sao?
Trong lòng nàng thầm châm biếm.
“Ta cảm thấy đề nghị của đại tỷ rất hay.” Trương Ngọc Hoàn lau coca trên mặt, tiếp lời: “Nếu như vậy sau này chúng ta có thể gặp Lý công tử mỗi ngày rồi...”
Nàng bỗng phát hiện nói như vậy dễ gây hiểu lầm, do đó vội vàng sửa lời: “Không, là mỗi ngày đều được ăn đồ ngon do Lý công tử nấu!”
Mấy người vội vàng vỗ tay khen hay.
“Ta cảm thấy ý kiến này rất hay.”
“Lý công tử, ngươi cùng với bọn ta quay về đi.”
“Thiên Đình rất vui, không khí ở trên đó dồi dào hơn nhân gian nhiều.”
Mọi người tức khắc mời Lý Nguyên.
Thậm chí, hai người Ngọc Hà, Ngọc Cầm ở bên cạnh Lý Nguyên còn thẳng thừng nắm lấy tay áo của Lý Nguyên làm nũng.
Ngọc Hoàn, Ngọc Lan, Ngọc Uyển cũng chớp đôi mắt mang theo tia điện, làn thu thủy như tơ lụa nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ tin chỉ cần Lý Nguyên không phải là người lòng dạ sắt đá, đối diện với sáu tỷ muội bám víu không rời như vậy sẽ không đành lòng mà nói hai tiếng từ chối.
Trương Ngọc Yên thấy các vị tỷ tỷ bày mỹ nhân kế với Lý Nguyên lập tức cạn lời vỗ lên trán của mình.
Vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ.
Nàng không biết nên nói gì mới phải.
Ngay cả mỹ nữ khuynh nước khuynh thành như Thược Dược, Lý Nguyên cũng coi như không thấy, có thể trúng mỹ nhân kế của các ngươi sao?
Nếu như Lý Nguyên có chút sắc tâm, ta đã sớm dùng mỹ nhân kế rồi, còn đến lượt các ngươi à?
Thật là người không biết cái gì không sợ.
Trong lòng Trương Ngọc Yên điên cuồng mỉa mai các vị tỷ tỷ.
Lý Nguyên đương nhiên không thể nhận lời mời của mọi người, hắn mỉm cười lắc đầu nói: “Ta sẽ không đến Thiên Đình, nếu không phụ thân các ngươi sẽ không biết phải làm sao.”
Sao phụ vương lại không biết làm như thế nào?
Lục tiên nữ cảm thấy ý nghĩa trong lời nói của Lý Nguyên hơi kỳ lạ.
“Ngươi đi đi mà! Thiên cung đẹp hơn nhân gian nhiều. Bọn ta còn có thể thường xuyên đến tìm ngươi chơi.”
Nhưng mà mặc cho các nàng nhõng nhẽo bám víu thế nào, từ đầu đến cuối Lý Nguyên vẫn bình tĩnh không hề động đậy.
Cuối cùng, lục tiên nữ thấy Lý Nguyên không đồng ý cũng hết cách, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Thật sự là đầu gỗ khó chiều!
Trương Ngọc Mị tiếc nuối đứng dậy, cáo từ với Lý Nguyên: “Nếu Lý công tử không đồng ý đến Thiên Đình vậy bọn ta không miễn cưỡng. Hôm nay đa tạ Lý công tử chiêu đãi, bọn ta phải quay về rồi.”
Đám người Trương Ngọc Hoàn, Trương Ngọc Lan nhìn Lý Nguyên, toàn bộ đều tỏ ra lưu luyến không thôi.
Chỉ là Lý Nguyên không biết, bọn họ lưu luyến lẩu, còn lưu luyến coca.
Trương Ngọc Yên thấy cuối cùng cũng phải rời đi, trong lòng liền nảy sinh một sự mất mát vô bờ.
Tâm trạng nàng suy sụp nói với Lý Nguyên: “Lần từ biệt này không biết sau này còn có thể gặp lại hay không. Món đồ này ta tặng ngươi, cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian này. Đây chính là những ngày tháng vui vẻ nhất từ khi ta sinh ra đến nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận