Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 383 - Trụ vương ngự giá thân chinh

Trong lòng Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chỉ là vả mặt, sẽ không thương tổn đến căn bản.
Chuẩn Đề thấy Di Lặc vẫn còn lo lắng thì lập tức tát một cái vào ót Di Lặc, trực tiếp đánh bay mũ bì lô của hắn.
“Ngươi còn ngây ngốc làm gì? Còn không mau ra tay đi.” Vừa đánh vừa lớn tiếng thúc giục hắn.
Sau khi Di Lặc bị đánh mạnh vào ót thì không còn dám chần chừ gì nữa, lập tức ra tay, tự đánh vào mặt mình.
“Bộp bộp…”
Đang vào lúc Di Lặc tự đánh mình thì bên ngoài viện đột nhiên truyền đến trận âm thanh ồn ào.
“Là xa giá của đại vương.”
“Không ngờ đại vương lại đích thân ngự giá tới.”
“...”
Chỉ thấy từ hướng Vương cung, mấy nghìn minh giáp mũ sắt khí thế hung hăng hiện ra, quân sĩ cao lớn uy vũ.
Giữa đám quân sĩ là văn võ bá quan Thương triều, Tỷ Can cũng ở trong đó.
Giữa văn võ bá quan thì có một xa giá kim sắc được chín con tuấn mã vây quanh kéo đi.
Trên xa giá là một nam tử trung niên uy nghiêm oai phong, chính là Trụ vương Đế Tân.
Trụ vương nghe nói quốc sư cũng đã tiến vào viện tử của yêu phỉ, không rõ sống chết thì lập tức nổi trận lôi đình.
Hắn không ngờ, phái một vạn Cấm Vệ quân còn cả quốc sư pháp lực vô biên, vẫn còn không bắt được một tên trộm cướp.
Đây quả thực là giẫm nát uy nghiêm của triều đình.
Dưới cơn giận dữ, Trụ vương nhất thời quyết định tự mình dẫn Cấm Vệ quân đến bắt tên trộm này.
Bởi vì việc bây giờ đã không chỉ vì mỗi giao nhân mà là liên quan đến việc duy trì uy nghiêm của triều đình.
Nếu Thương triều lớn như vậy mà một tên đạo tặc không đối phó được thì lấy gì mà thống trị Cửu Châu, khiến chư hầu kính sợ?
Nhân Hoàng ngự giá thân chính, đủ loại quan lại tùy thị xung quanh, tạo thành khí vận che khuất bầu trời, vầng trăng mất đi ánh sáng, tam thập tam thiên đều bị phá tan.
Trong vòng trăm dặm, cho dù là yêu ma quỷ quái hay là thần tiên chư phật, chỉ cần bị luồng khí vận bá thiên tuyệt địa này bao phủ, tu vi thấp thì trực tiếp hiện ra nguyên hình, người tu vi vượt trên Thái ất Kim Tiên thì cũng bị trấn án mà tan rã pháp lực, khí cơ bất ổn, giống như phàm nhân.
Chỉ cần ở bên trong hồng hoang, khí vận của Nhân Hoàng đối với tu sĩ mà nói chính là độc dược mạnh nhất.
Lúc này, toàn bộ bảy tám phần mười khí vận Nhân tộc đều bao phủ trên bầu trời Triều Ca.
Dị tượng lớn như vậy lúc này lập tức kinh động toàn bộ Thánh Nhân ở hồng hoang.
Đâu Suất cung.
Đôi mắt Lão Tử xuyên thấu vạn cổ cửu u, rơi vào bầu trời Triều Ca.
Khuôn mặt già nua vốn dĩ không sợ hãi lại bỗng nhiên thay đổi trở nên sáng láng.
“Không ngờ sau khi khí vận của Trụ vương trôi đi nhiều như vậy lại vẫn khí cái hoa đình, to lớn vô biên, có thể trấn áp tất cả như vậy. Xem ra, Tây Kỳ muốn thay thế Triều Ca phải mất không ít thời gian.”
Ngọc Hư cung.
Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ vẻ phức tạp.
“Khí vận của Nhân Hoàng quả nhiên là độc dược, cũng may chỉ cần sợ trợ giúp Tây Kỳ phạt Trụ là có thể đánh chặn mấy tầng khí vận Nhân Hoàng, hạn chế ảnh hưởng của Nhân Hoàng đối với tu sĩ Đại La Kim Tiên trở lên.”
Bích Du cung.
Thông Thiên giáo chủ tự lẩm bẩm: “Khí vận Nhân Hoàng sẽ sản sinh ra nhân quả Thiên Đạo lớn lao, đến cả Thánh Nhân như chúng ta không muốn chạm vào, không ngờ Lý đạo hữu lại chọc cho Nhân Hoàng ngự giá thân chinh, quấy loạn toàn bộ khí vận Cửu Châu, sự quyết đoán này khiến cho ta tự ti.”
Oa Hoàng cung.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nữ Oa hiện lên vẻ tò mò.
“Từ cổ chí kim chưa từng có vị tu sĩ nào dám xung đột trực diện với Nhân Hoàng, Lý Nguyên xem như là tiên phong. Chỉ là không biết hắn có thể bị Thiên Đạo phản phệ hay không?”
Địa phủ.
Hậu Thổ thầm nói: “không biết nhân quả Nhân Hoàng này có ảnh hưởng đến Lý đạo hữu hay không?”
Trong viện.
Di Lặc vẫn còn đang tự vả mặt mình.
Theo khí vận che khuất bầu trời, Tây Phương Nhị Thánh chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể vận chuyển chậm hơn một nhịp.
Sắc mặt hai người không khỏi thay đổi, thầm nghĩ khí vận Nhân Hoàng quả nhiên rất khủng bố.
Bọn họ vội vã nhìn Lý Nguyên và Dương Hòe.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Nguyên vẫn như thường, vẫn bình tĩnh uống trà Ngộ Đạo.
Mà trước sau Dương Hòe vẫn là vẻ mặt vô cảm, cung kính đứng sau lưng Lý Nguyên.
Bạch Lăng cảm nhận được uy áp vô hình, chỉ cảm thấy như có mấy tòa núi lớn đè áp trên người nàng, khiến nàng không thở nổi.
Đát Kỷ lại không cảm giác được gì bởi vì có Lý Nguyên đã chặn uy áp của Nhân Hoàng cho nàng.
Đát Kỷ nhìn ra ngoài một chút, lẩm bẩm: “Không ngờ hôn quân Trụ vương này lại đích thân đến đây. Nhưng không phải nói uy áp Nhân Hoàng có thể trấn áp tất cả mọi thứ sao? sao ta lại không cảm nhận được? Chẳng lẽ là lời đồn bậy?”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe Đát Kỷ nói thầm thì da mặt không tự chủ được run lên.
Có một vị ca ca sâu không lường được đúng là tốt số!

“Bái kiến đại vương.”
Gần mười ngàn Cấm Vệ quân thấy xa giá của Trụ vương thì lập tức đồng thanh hành lễ.
Âm thanh rung động chư thiên, vang vọng hoàn vũ.
Trụ vương thỏa mãn gật đầu: “Các tướng sĩ bình thân.”
“Tạ ơn đại vương.”
Trụ vương phân phó cho n Phá Bại: “Ngươi đi gọi yêu phỉ ra đây, để cho hắn lập tức ra đầu hàng, nếu không thiên binh xuất thủ thì tât scar sẽ tan thành mây khói.”
“Vâng.”
n Phá Bại lớn tiếng đáp ứng, lập tức cưỡi Kim Tinh thú đi đến trước đại môn, sau đó ngẩng cổ la lớn.
“Yêu phỉ bên trong nghe đây, đại vương có lệnh, mau ra đầu hàng, nếu không thiên binh ra tay thì tất cả sẽ tan thành mây khói.”
Hô ba lần liên tiếp, lúc này n Phá Bại mới ngậm miệng lại.
Hắn trở lại trước xa giá, hỏi Trụ vương: “Xin hỏi đại vương, nếu yêu phỉ dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, không đầu hàng thì làm thế nào ạ?”
Trụ vương lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đồng du, nếu như yêu phỉ không ra ta sẽ đốt tòa viện này.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận