Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 883 - Trở về có thể lấy hai đồ đệ của ta ra để khoe khoang

Cả người hắn nhẹ như yến, động tác nhanh nhẹn.
Người xung quanh nhìn hắn, tuy rằng động tác này khác biệt rất lớn với khinh công trong ấn tượng, nhưng đây cũng xem là không tệ, mọi người dành cho Cử thúc một tràng pháo tay nhiệt liệt.
“Xin hỏi, lần này các ngươi xuất thế, còn bày ra thần tích trước mặt mọi ngườ, không biết mục đích của các ngươi là gì?”
Có người tò mò hỏi.
Lâm Cửu nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
Hắn nghĩ thầm, đợi cả nửa này, cuối cùng cũng có người hỏi đến vấn đề chính.
Hắn nghiêm mặt, trả lời: “Lý tiền bối bày ra thần tích, đó là do hắn tự muốn làm. Lần này ta xuống núi quả thực là có mục đích khác. Ngày nay võ đạo truyền thống xuống dốc, hơn nữa còn có một số ít người lợi dụng danh nghĩa võ thuật truyền thống để lừa gạt người khác, cho nên có rất nhiều người đều nói võ thuật truyền thống là phô trường, lừa bịp, cho nên ta mới xuống núi, dùng võ thuật truyền thống khiêu chiến với các cao thủ nổi danh khắp thiên hạ, làm tốt truyền thống trình độ của công phu.”
Nghe thấy mục đích của Lâm Cửu, mọi người chung quanh càng hưng phấn.
Những khán giả đang xem live stream cũng kích động tới đỏ mang tai.
Cảm giác có rất nhiều sự náo nhiệt.
Mọi người còn đang chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, đúng lúc này, một loạt tiếng lào xào đột nhiên dừng lại ở ven đường.
Một hàng những người đàn ông lực lưỡng mặc quần tây sơ mi bước xuống.
Sau khi xuống xe, những người đàn ông trông như vệ sĩ này lập tức nghiêm chỉnh đứng thành hai hàng bên cạnh một chiếc xe hào hoa khác.
Phong độ như vậy lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Lâm Cửu cũng không khỏi tò mò nhìn đám người kia.
Một cô gái mặc quần áo chuyên nghiệp, dáng người rất đẹp, thướt tha, vẻ mặt lạnh lùng cầm theo một cây dù màu đen đi tới bên chiếc xe xa hoa kia, mở cử xe.
Một ông lão đã qua năm mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp từ trên xe bước xuống.
Một người vệ sĩ bên cạnh đưa cho ông lão một cái gậy.
Ông lão chống quải trượng, đi tới chỗ Lâm Cửu.
Cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia che dù đi sát phía sau ông lão.
Người xung quanh thấy ông lão đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trời ạ, đây là gia chủ của gia tộc Trịnh thị ở Giang Nam, Trịnh Hưng Khuê.
Cô gái xinh đẹp kia chính là tiểu thư Trịnh thị Trịnh Ngọc Thiến.
“Gia tộc Trịnh thị là nhà giàu số một ở Giang Nam, chính là nhà giàu chân chính, Trịnh Hưng Khuê sao lại đến đây?”
“Chắc chắn là vì chuện của thần tiên rồi.”
Trịnh Hưng Khuê đi đến trước mặt Lâm Cửu, vẻ mặt cung kính ôm quyền nói với Lâm Cửu: “Kẻ hèn Trịnh Hưng Khuê mạo muội đến thăm hỏi tiên sinh, không biết tiên sinh xưng hô thế nào?”
Lâm Cửu ôm quyền đáp lễ: “Lâm Cửu.”
Trịnh Hưng Khuê: “Lâm tiên sinh, ta đã bày tiệc rượu ở nhà, rất hân hạnh được đón tiếp Lâm tiên sinh đến thăm.”
Lâm Cửu vừa thấy điệu bộ của Trịnh Hưng Khuê liền biết thân phận và địa vị của đối phương bất phàm, đối với việc khiêu chiến cao thủ của hắn rất có lợi, vì vậy hắn cũng không từ chối lời mời của Trịnh Hưng Khuê.
Rất nhanh Lâm Cửu và Trịnh Hưng Khuê đã ngồi vào trong xe, rời khỏi núi Thanh Thành.
Để lại một đám người kích động vây xem.
Ngồi trên xe, vẻ mặt Lâm Cửu bình tĩnh thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng đã khiếp sợ không thôi rồi.
Hắn thật không ngờ, chiết xe này không có ngựa kéo những lại vẫn có thể chạy nhanh như vậy.
Quả thật là quá thần kỳ.
Quay về có thể khoe khoang với ai đồ đệ rồi.

Lý Nguyên không chậm rãi đi trên con đường đá xanh mà thản nhiên thưởng thức phong cảnh và các tòa nhà xung quanh.
Hắn nhìn thoáng qua dưới chân núi, thấy Lâm Cửu ngồi xe rời khỏi, lại yên lặng thu hồi ánh mắt về, sau đó tiếp tục đi về phía chân núi.
Đi đến một đoạn thềm đá, chỉ thấy một đạo nhân trung niên mặc đạo bào, chân đạp giày thập phương, vội vàng chạy về phía hắn.
Cước bộ đạo nhân nhẹ nhàng, động tác mạnh mẽ, hiển nhiên thường xuyên rèn luyện.
Đạo nhân trung niên thấy Lý Nguyên thì không khỏi tò mò nhìn quan sát.
Trên người Lý Nguyên, hắn lại cảm nhận được sự siêu phàm thoát tục, phiêu nhiên thế ngoại, khí chất đặc biệt không vướng bụi trần, chỉ cảm thấy khí chất của Lý Nguyên còn giống đạo sĩ hơn cả hắn.
Nhưng hắn cũng không dừng lại mà chạy lướt qua rất nhanh bên cạnh Lý Nguyên, cũng không biết gấp gáp chuyện gì.
Lý nguyên cũng không quan tâm đến đạo nhân trung niên này, tiếp tục đi dọc theo thềm đá trên núi thưởng thức phong cảnh.
“A, cứu mạng với.”
“Đáng sợ quá.”
Đi một lúc, Lý Nguyên đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ phía trước truyền đến.
Hắn đi mấy bước lên trước, đi qua một góc thì lập tức thấy một số du khách đang bị một bầy khỉ vây quanh.
Những con khỉ này rất khôn ngoan cướp túi xách của du khách, đang tìm kiếm thức ăn trong túi.
Túi xách bị lật ra, khỉ còn leo lên người du khách, bới ba lô sau lưng du khách ra.
Lôi hết đồ trong túi ra, văng vãi khắp nơi.
Mấy du khách sợ hãi không dám cử động, rụt cổ thét chói tai không ngừng, sợ bị đám khỉ cào hoặc cắn.
Lý Nguyên không chút hoang mang đi tới.
Thấy Lý Nguyên, đám khỉ lập tức chạy về phía hắn, hiển nhiên cũng muốn tìm thức ăn trên người hắn.
Bước chân của Lý Nguyên không ngừng, thân thể chấn động, một luồng khí tức tử vong lạnh lẽo lập tức tỏa ra từ trên người hắn, vọt thẳng về phía đám khỉ.
“A… chít…”
Bầy khỉ xung quanh chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên nảy sinh nỗi sợ hãi vô tận, tay chân trở nên lạnh cóng, lông khí dựng ngược hết lên.
Mấy con khỉ leo lên người du khách cũng sợ hãi ngã xuống đất, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn.
Lý Nguyên thu hồi khí tức tỏa ra, bầy khí này mới từ từ khôi phục sức lực, sau đó rất nhanh bỏ trốn vào trong rừng.
Lý Nguyên không để ý, tiếp tục đi đến trên núi, cũng không để ý mấy du khách bị bầy khỉ cướp bóc.
Nhưng hắn mới đi chưa được mấy bước, mấy du khách bị bầy khỉ cướp bóc đã đuổi theo.
“Xin chào, đám khỉ kia là ngươi dọa chạy sao?” Một nữ sinh đỏ mặt hỏi Lý Nguyên.
Năm vị du khách này đều là người trẻ tuổi, khoảng mười chín hai mươi tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận