Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1367 - Đại bịp bợm online!

Cái tên Lý Nguyên này thật sự là một diễn viên già dặn, sau khi nhìn tấm gương và viên pha lê trên mặt cũng không để lộ ra bất cứ vẻ ngạc nhiên nào.
Ta thật sự muốn trao cho hắn giải thưởng nam nhân vật chính xuất sắc nhất.
Lâm Mặc trực tiếp đưa Lý Nguyên vào hàng ngũ gian thương.
Nhưng mà ngươi muốn tính kế với viên pha lê và tấm gương của ta, ta cũng đang mưu đồ trà Ngộ Đạo và tòa viện của ngươi.
Xem xem ai tính hơn ai!
Trong lòng Lâm Mặc thầm nghĩ.
Nét mặt của hắn lại giả vờ nghi ngờ hỏi Lý Nguyên: “Cái gương này dùng để chiếu người, dù một chút cũng hiện ra, là một bảo vật không thể quý giá hơn sao có thể chỉ đáng giá một lượng bạc? Sư phụ của ta nói đây là bảo vật quý hiếm!”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Trong thành khắp nơi đều có thì có thể quý hiếm gì chứ? Ta nói nó đáng giá một lượng bạc đã là cao rồi.”
“Khắp nơi đều có?”
Lâm Mặc vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên.
Lẽ nào thế giới này đã có thể sản xuất gương rồi sao?
Không phải chứ?
Lâm Mặc không biết thật sự là như vậy hay Lý Nguyên đang lừa hắn.
Nhưng trong lòng hắn không còn tự tin như khi nãy nữa.
Nếu như Đại Đường này thật sự kéo dài hơn hai trăm mấy vạn năm thì phát minh ra gương cũng không phải không được.
Nghĩ đến đây Lâm Mặc cảm thấy đã đến lúc thật rồi, hắn phải cho Lý Nguyên mở mang tầm mắt.
Thế là hắn lại từ trong ngực lấy ra một cái bật lửa thông khí màu bạc.
“Cạch.”
Hắn đẩy nắp ra, một ngọn lửa màu xanh liền cháy lên.
“Vậy cái bật lửa này thì sao, Lý huynh cảm thấy giá trị của nó như thế nào?”
Gương có thể làm, pha lê cũng có thể sản xuất, nhưng các ngươi cũng không thể sản xuất luôn bật lửa chứ nhỉ?
Lý Nguyên nhìn bật lửa một cái mỉm cười nói: “Đối với ta nó không đáng giá một đồng, nhưng mà nếu có người thích có thể tiêu một trăm lượng bạc là mua được nó.”
Một trăm lượng bạc là mua được rồi?
Đối với ngươi thì không đáng một đồng?
Lâm Mặc không biết phải châm biếm Lý Nguyên như thế nào nữa rồi.
Đây là công nghệ cao.
Công nghệ cao đó có hiểu không?
Sao có thể không đáng một đồng chứ?
Đây chẳng phải là trợn mắt nói dối hay sao?
Lâm Mặc cố nén châm biến lại, cất pha lê, tấm gương và bật lửa vào trong lòng, không phải ngươi muốn ép giá sao?
Chúng ta xem ai không nhịn nổi trước!
“Ting ting ting...”
Ngay lúc này, Lâm Mặc bỗng nghe thấy một tiếng đàn vô cùng hay vang lên từ trên người Lý Nguyên.
Hắn không khỏi thắc mắc chớp đôi mắt.
Sao trên người của Lý Nguyên lại có tiếng đàn chứ?
Sau đó hắn thấy Lý Nguyên từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc thạch tinh xảo hình vuông dày khoảng năm milimet.
Mà tiếng đàn này chính là được phát ra từ trong khối ngọc thạch đó.
Đây là thứ gì?
Hộp âm nhạc?
Không giống hộp âm nhạc.
Sao có thể phát ra âm thanh?
Lâm Mặc rất tò mò và kinh ngạc.
Ngay sau đó hắn thấy Lý Nguyên nhấn lên khối ngọc thạch đó, một giọng nói trong trẻo êm tai của nữ tử từ trong ngọc thạch truyền ra.
“Ca, ngươi và Tiểu Tê Tử khi vào về?”
Phịch!
Lâm Mặc kinh ngạc đến mức cái cằm rơi thẳng xuống đất.
Trợn mắt há hốc mồm.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ ngọc thạch hình vuông này lại có thể nói chuyện.
Đây không phải là điện thoại sao?
Sao thế giới này phát minh ra điện thoại luôn rồi?
Đây thật sự là vương triều phong kiến sao?
Trong lòng Lâm Mặc loạn cào cào.
Chỉ cảm thấy có chuyện gì đó đã bị hắn bỏ qua!
“Ta chuẩn bị đưa Hoàng Vĩ Kỳ với Tô Trường Ly đi du lịch Hồng Hoang, nên gọi để thông báo ngươi một tiếng.”
Giọng nói dễ nghe của Ðát Kỷ tiếp tục truyền ra từ trong điện thoại di động.
Lý Nguyên dịu dàng nói: “ta biết rồi, đừng đi gây chuyện là được.”
Ðát Kỷ: “Yên tâm đi, ngươi còn không hiểu ta sao? Ta vốn hiền lành, ngoan ngoãn, đáng yêu, thành thật, tốt bụng, sao có thể gây chuyện?”
Lý Nguyên nghi ngờ nói: “Ngươi là Đát Kỷ thật ư?”
Ðát Kỷ giơ chân nói: “Đồ ca ca thúi, ngươi làm ta quá thất vọng. Ngay cả giọng nói của muội muội thân yêu nhất cũng không nhận ra!”
Lý Nguyên nín cười, nói: “Nghe giọng thì giống muội muội của ta, nhưng muội muội của ta đã không hiền lành, ngoan ngoãn, cũng không đáng yêu, càng không thành thật. Nàng là một ngôi sao tai họa chính hiệu, cho nên ta có chút nghi ngờ về thân phận của ngươi.”
Ðát Kỷ: “...”
Nàng xù lông: “Tức chết ta rồi, người ta không hiền lành, đáng yêu chỗ nào? Còn có, ngươi mới là ngôi sao tai họa!”
Ba!
Nói xong, nàng trực tiếp cúp máy.
Lâm Mặc chỉ vào điện thoại di động, tỏ vẻ tò mò hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh, đó là cái gì?”
Lý Nguyên: “Đây là điện thoại, ngươi không biết sao?”
Lâm Mặc cười xấu hổ, không khỏi buồn bã nói: “Ta sống với sư phụ ở trên núi từ nhỏ, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy điện thoại. Không biết điện thoại di động này có chức năng gì?”
Hắn chưa từng nhìn thấy chiếc điện thoại kỳ quái như thế.
Tất cả hoàn toàn là một khối chỉnh thể, không chút khẽ hở.
Lý Nguyên: “Có thể dùng để trò chuyện, chơi đùa, xem video, đọc tiểu thuyết, quả thật có rất nhiều chức năng.”
Trời đất!
Lâm Mặc mau choáng váng.
Hắn không nghĩ tới, chiếc điện thoại di động này lại có chức năng không kém điện thoại di động của Thái Mông tinh bao nhiêu.
Còn có thể chơi trò chơi và xem video.
Nói như vậy, văn minh của thế giới này có thể đã tới trình độ ngang với Thái Mông tinh rồi?
Nhưng nếu là như vậy, vì sao những người này còn mặc quần áo cổ trang?
Nếu như chỉ có một hai người mặc, thì có thể nói bọn họ yêu thích cổ trang.
Nhưng những người nông dân mới gặp vừa rồi cũng mặc như vậy, thì không thể nói là do yêu thích đi!
Lâm Mặc rất mờ mịt.
Hắn chỉ cảm thấy, thế giới này thật kỳ lạ!
Còn có, nếu như thế giới này có thể sản xuất ra điện thoại, như vậy chỉ sợ mấy thứ như gương thủy tinh, bật lửa không đáng mấy đồng tiền.
Chuyện này làm cho Lâm Mặc rất buồn phiền.
Sao ba bảo bối khi xuyên không lại không còn tác dụng rồi?
Nếu như thủy tinh, bật lửa không đáng tiền, thì làm sao hắn có thể có được tòa trang viên này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận