Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 307 - Dương Tiễn rạn nứt, hóa ra là hắn!

Lần này huynh muội Dương Tiễn không từ trong sân bay thẳng ra, mà chuẩn bị rời đi từ cửa chính.
Lúc đi ngang qua một vườn trái cây, Dương Thiền bỗng nhìn thấy Thược Dược đang quét sân, nàng bèn chào hỏi: “Thược Dược tỷ tỷ.”
Thược Dược ngẩng đầu gật đầu với Dương Thiền, coi như không nhìn thấy Dương Tiễn.
Dương Tiễn đột nhiên nhìn thấy Thược Dược, cảm giác đầu mình giống như bị thiết chùy đập mạnh vào một cái, thoáng chốc ngẩn ra.
Bóng dáng tuyệt sắc này, cả đời hắn cũng sẽ không quên.
Đây không phải là nữ tử khi đó bung dù cho nam tử thần bí khó lường trên núi Côn Luân sao?
Sao nàng lại ở đây quét rác?
Nàng và Lý Nguyên có quan hệ thế nào?
Nghĩ đến nữ tử này có khả năng có quan hệ kia với Lý Nguyên, hô hấp và nhịp tim của Dương Tiễn trong chớp mắt đều dừng lại, hàn môn sau lưng không kìm được dựng thẳng lên.
Trong lòng hắn mơ hồ đoán ra một khả năng.
Nhưng hắn lại không dám tin vào phán đoán của mình.
Suy đoán này đối với hắn quả thật quá khó tin.
Dương Thiền thấy ca ca nhìn Thược Dược không chớp mắt, nét mặt ngây ra, giống như một ca ca heo vậy, chỉ cảm thấy mất mặt không thôi.
Không ngờ dựa vào định lực của ca ca mà khi gặp Thược Dược không đi nổi.
Xem ra nam nhân chẳng có ai có thể vượt qua nổi mê hoặc của nữ nhân, ngoại trừ Lý Nguyên!
Nghĩ đến dáng vẻ Lý Nguyên thơ ơ khi đối diện với Nữ Oa, Thược Dược, Dương Thiền lập tức xếp hắn ở ngoài đám nam nhân.
Trong lòng xem thường ca ca, nàng vội vàng kéo ca ca đi.
“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa con ngươi sắp rớt ra ngoài luôn rồi.” Vừa đi nàng vừa nhắc nhở ca ca.
Được muội muội nhắc nhở, Dương Tiễn cuối cùng cũng khôi phục lại từ trạng thái thất hồn lạc phách.
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm muội muội, giọng nói khàn khàn hỏi: “Thược, Thược Dược kia là, là ai?”
Bởi vì quá căng thẳng nên lúc nói chuyện không khỏi lắp bắp.
Dương Thiền trong lòng khinh thường ca ca không thôi
Còn không biết xấu hổ nói với ta thanh tâm quả dục, không động lòng hồng trần, không ngờ nhìn thấy mỹ nữ lại quên hết những lời mình nói.
Nàng vừa mỉa mai vừa thuận miệng trả lời: “Nàng tên là Thược Dược, là nha hoàn của Lý Nguyên.”
Phịch!
Dương Tiễn nghe vậy, lảo đảo một cái ngã thẳng xuống đất.
Da đầu nứt ra.
Mẹ ơi, Thiên Đạo ơi, Thược Dược thật sự là nha hoàn của Lý Nguyên.
Nói như vậy Lý Nguyên chính là ca ca của Đát Kỷ, vị công tử ban đầu nhận lệnh mã phu, vả miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn sao?
Chẳng trách hắn có thể thôi diễn thiên cơ trong lượng kiếp, chẳng trách hắn có thể không hề để tâm tặng linh bảo cho muội muội, chẳng trách trong mắt hắn Thánh Nhân chỉ là con kiến.
Bây giờ Dương Tiễn đều nghĩ thông suốt cả rồi.
Trong lòng kinh hãi không nói nên lời.
Không ngờ muội muội lại quen biết với đại năng tuyệt thế chuyên quyền hồng hoang như thế.
Ta còn muốn ngăn cản muội muội qua lại với hắn, mắt của ta bị mù rồi!
Dương Thiền thấy ca ca bỗng nhiên ngã ra đất, cạn lời một hồi, nàng vội vàng kéo ca ca từ trên đất đứng dậy.
“Ngươi làm sao vậy, biết Thược Dược tỷ tỷ là nha hoàn của Lý Nguyên không cần kinh ngạc như vậy chứ!”
Dương Tiễn đau khổ lắc đầu với Dương Thiền: “Ngươi không hiểu, ngươi mãi mãi không hiểu được điều này có nghĩa là gì.”
“Sao ngươi cứ nói chuyện kỳ lạ thế?” Dương Thiền đầu óc mờ mịt nhìn ca ca.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi trang viên.
Dương Tiễn trịnh trọng nói với muội muội: “Ngươi biết Lý Nguyên là ai không?”
“Lý Nguyên chính là Lý Nguyên đó.” Dương Thiền nói.
Dương Tiễn: “Ta từng nói với ngươi một chuyện, có một vị nữ tử, dựa vào sức mạnh một mình đã đánh bại tất cả tu sĩ Xiển giáo, hơn nữa ca ca nàng còn ép...” Hắn chỉ lên bầu trời: “Quỳ xuống, ngươi còn nhớ không?”
Dương Thiền gật đầu nói: “Sự việc chấn động như thế, đương nhiên là nhớ.”
Dương Tiễn: “Ca ca của nữ tử đó, chính là Lý Nguyên.”
Bịch!
Dương Thiền không chịu được ngã xuống đất.
Nàng kinh ngạc bò từ dưới đất dậy, thất thanh kêu lên: “Sao lại là Lý Nguyên? Hắn lợi hại đến vậy sao?”
Sau khi nàng nghe Dương Tiễn nói về sự việc xảy ra ở núi Côn Luân, chuyện này vẫn luôn trở thành truyền thuyết như Hồng Quân chiến đấu với La Hầu, Vu Yêu tranh bá, căn bản không thể ngờ được đương sự trong truyền thuyết này lại là Lý Nguyên mà nàng quen biết.
Truyền thuyết và hiện thực đột nhiên va vào nhau, khiến nàng chấn động đến mức muốn ngất xỉu.
Dương Tiễn thấu hiểu nhìn nét mặt kinh hãi của muội muội.
Hắn dùng giọng điệu khẳng định nói: “Chính là hắn, không thể sai, bởi vì lúc đó chính Thược Dược đã bung dù cho hắn. Hơn nữa ngoài nhân vật tuyệt thế này ra, còn ai có thể tặng cho ngươi sáo đào lợi hại như thế, ai có thể nói ra mấy lời ngông cuồng coi Thánh Nhân là con kiến chứ?”
Dương Thiền bỗng nhớ ra cái gì đó, nàng lẩm bẩm tự nói: “Chẳng trách sư phụ lại thân thiết với Lý Nguyên như thế, không để ý đến hành vi vô lý của Lý Nguyên, hóa ra người hầu của hắn còn có thể ép Thánh Nhân quỳ xuống.”
“Cái gì, Nữ Oa Thánh Nhân cũng quen biết Lý Nguyên á?” Dương Tiễn bất ngờ thốt lên.
Dương Thiền gật đầu: “Ngày hôm nay trùng hợp ta gặp sư phụ đang giành đồ ăn với Lý Nguyên.”
Dương Tiễn: “...”
Hắn đã không còn biết bày tỏ nỗi chấn động của mình thế nào nữa.
Nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sau này nhất định phải để muội muội chạy đến chỗ Lý Nguyên nhiều hơn.
Nếu như Lý Nguyên có thể coi trọng muội muội thì tốt rồi!
Trong lòng Dương Tiễn nghĩ đến hy vọng xa vời không gì sánh được.

Hôm nay, Lý Nguyên luyện tự thiếp trong thư phòng.
Thược Dược đi đến nói với Lý Nguyên: “Công tử, có một con khỉ đột nhiên quỳ ngoài cửa.”
Lý Nguyên gật đầu, không ngẩng đầu lên nói: “Hắn muốn quỳ cứ để hắn quỳ.”
Thược Dược nghe vậy thì yên lặng lui ra khỏi thư phòng.
“Xong.”
Lý Nguyên khẽ nói một tiếng rồi buông bút lông trong tay xuống.
Hắn cầm tự thiếp lên, chỉ thấy một chữ “đạo” rất lớn rồng bay phượng múa bên trên.
Chữ “đạo” tràn đầy thần vận vô tận, mỗi một nét chữ đều ẩn chứa pháp tắc tràn ngập, có ba ngàn đạo vận đang di chuyển trong nét chữ như ánh huỳnh quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận