Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 480 - Đại chiến Phong Thần, mười tuyệt trận?!

Chẳng qua, chiến sự Văn Trọng thảo phạt Tây Kỳ, không dễ như trở bàn tay giống như Đặng Trung nói, mà ngược lại rất gian nan khó khăn.
Để mau chóng bình định Tây Kỳ, Văn Trọng lại đến đảo Kim Ngao mời hảo hữu Thập Thiên Quân của Triệt giáo tương trợ.
Thập Thiên Quân bày ra mười tuyệt trận, chuẩn bị trấn giết Khương Tử Nha đợi Tây Kỳ khen thưởng.
Thế mà bọn họ lại trực tiếp gặp phải Thập nhị Kim Tiên và phó giáo chủ Nhiên Đăng đạo nhân của Triệt giáo.
Mười tuyệt trận bị nhóm người Xiển giáo phá vỡ sáu trận, Thập Thiên Quân cũng chỉ còn lại Tứ Thiên Quân.
Văn Trọng thấy tình hình như vậy, vừa bi thương, vừa lo lắng, không biết làm thế nào mới tốt.
Chính vào lúc hắn đang không có kế sách nào, đột nhiên nhớ ra một người.
Triệu Công Minh của động La Phù núi Nga Mi.
Lúc trước hắn cùng với Triệu Công Minh làm bạn vô cùng hợp ý nhau, mặc dù dựa theo thứ bậc của Xiển giáo, vai vế của Triệu Công Minh còn cao lớn hắn, nhưng hai người lại là lấy thân phận bằng hữu kết giao.
Văn Trọng biết Triệu Công Minh thần thông quảng đại, nếu như có thể có được sự tương trợ của hắn, nhất định có thể đánh bại đám người Thập nhị Kim Tiên của Xiển giáo.
Thế là, Văn Trọng cưỡi lên một con kỳ lân màu đen, rồi đi về phía núi Nga Mi.
Đến động La Phù, nhìn thấy Triệu Công Minh...
Từ sau lần gặp Lý Nguyên, Triệu Công Minh vẫn luôn đóng chặt động phủ, đả tọa tu luyện.
Trước kia, hắn tu luyện công pháp, chỉ cảm thấy thời gian mấy nghìn năm nhoáng lên một cái đã trôi qua.
Nhưng lần này, không biết có phải là nguyên nhân trong lòng nhớ rõ không thể rời khỏi động phủ, nên Triệu Công Minh trái lại cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm.
Đặc biệt muốn ra ngoài động phủ hít thở không khí.
Chẳng qua vì lời tiên đoán của Lý Nguyên, cùng với lời dặn dò của muội muội, hắn chỉ có thể cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Ngày này, Triệu Công Minh đột thấy người bạn chí cốt Văn Trọng đột nhiên đến nhà, không nhịn được vui mừng khôn xiết.
Kéo Văn Trọng vào hàn huyên.
Văn Trọng thấy Triệu Công Minh nhiệt tình như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, cảm thấy chuyến này chắc có thể mời được Triệu Công Minh.
Sau khi hai người hàn huyên một lúc, Văn Trọng nói rõ mục đích mình đến đây.
Triệu Công Minh biết Văn trọng đến đây là muốn mời hắn xuống núi, trên mặt không nhịn được mà lộ chút vẻ do dự.
Lời của Lý Nguyên, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nếu như hắn rời khỏi động phủ, sẽ bị dính nạn chết chóc.
Triệu Công Minh hơi áy náy nói với Văn Trọng: “Thật sự xin lỗi Văn thái sư, lượng kiếp này ta mệnh phạm sát kiếp, nếu như mạo muội rời khỏi động phủ, sẽ có tai nạn nguy hiểm, vì vậy...”
Nói xong, mặt hắn đỏ lên.
Hảo hữu đến xin trợ giúp, lại không thể giúp đỡ, chuyện này đối với Triệu Công Minh cao ngạo có chút hổ thẹn.
Văn Trọng nghe thấy lý do của Triệu Công Minh, trong lòng mặc dù thất vọng không thôi, nhưng suy cho cùng thì chuyện liên quan đến mạng người, cũng không thể cưỡng cầu.
Chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi động La Phù.
Triệu Công Minh vốn còn cho rằng chuyện này cứ thế trôi qua rồi, thế mà, một ngày sau, lại phát sinh ra một chuyện ngoài ý muốn, khiến Triệu Công Minh vô cùng tức giận.
Văn thái sư không thể mời Triệu Công Minh xuất sơn, trở về quân doanh, trong lòng buồn bực.
Đúng lúc này, đại quân Tây Kỳ đúng lúc đến đánh úp doanh trại, song phương lại đại chiến.
Trong thời gian chiến đấu, Nhiên Đăng đạo nhân cùng với Bạch Lễ - một Thập Thiên Quân vẫn còn tồn tại chiến đấu kịch liệt với nhau.
Song phương đánh nhau một phen, Bạch Lễ không phải là đối thủ của Nhiên Đăng đạo nhân, chỉ đành không ngừng chạy trốn, Nhiên Đăng đạo nhân thì đuổi giết không tha.
Trùng hợp là, Bạch Lễ vừa hay chạy trốn đến núi Nga Mi, còn gặp được đệ tử của Triệu Công Minh là Trần Cửu Công và Diêu Thiếu Tư.
Lúc Nhiên Đăng đạo nhân đuổi giết Bạch Lễ, không để ý, pháp tắc sử dụng đã trực tiếp ảnh hưởng đến Trần Cửu Công.
Khiến Trần Cửu Công đi đời nhà ma.
Diêu Thiếu Tư thấy thế, vừa sợ vừa giận, vội vàng đi thông báo cho lão sư Triệu Công Minh.
Nhiên Đăng đạo nhân giết Trần Cửu Công xong cũng không quan tâm, tiếp tục đuổi giết Bạch Lễ.
Triệu Công Minh biết được đệ tử của mình chết thảm, không khỏi tức giận đến mặt đỏ tai hồng, giận tím mặt.
Hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi động phủ, ra ngoài trả thù cho đệ tử.
Rất nhanh, hắn lập tức tìm thấy Nhiên Đăng đạo nhân đang đuổi giết Bạch Lễ.
Bạch Lễ là đệ tử Triệt giáo nên Triệu Công Minh quen biết, Nhiên Đăng đạo nhân là phó giáo chủ Xiển giáo, Triệu Công Minh cũng quen biết.
Hắn không ngờ người sát hại đệ tử của mình lại là Nhiên Đăng đạo nhân.
Thấy tình hình của Bạch Lễ nguy cấp, Triệu Công Minh không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp dùng Định Hải châu đánh lùi Nhiên Đăng đạo nhân, ra tay cứu Bạch Lễ, lúc này mới giận dữ quát với Nhiên Đăng đạo nhân: “Nhiên Đăng, tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ sát hại đệ tử của ta, ngươi nên ăn nói như thế nào đây?”
Nhiên Đăng đạo nhân nhìn thấy Định Hải châu trên đỉnh đầu Triệu Công Minh, trong lòng đột nhiên tâm huyết dâng trào, chỉ cảm thấy vật này có duyên với mình.
Hắn không biến sắc nói với Triệu Công Minh: “Lúc trước chỉ lo đuổi giết Bạch Lễ, thật sự không ngờ bên cạnh còn có một người, nhất thời không kiểm tra, ảnh hưởng đến đệ tử của đạo hữu, có lẽ trong mệnh của hắn có kiếp này.”
Triệu Công Minh thấy Nhiên Đăng đạo nhân không có chút ý tứ xin lỗi nào, còn nói đệ tử của hắn có kiếp này, cơn tức giận trong lòng xông thẳng lên đỉnh đầu, không khỏi thêm phẫn nộ.
Hắn cười lạnh nói: “Được, nếu ngươi không muốn nhận lỗi thì ta sẽ bắt ngươi, để ngươi dập đầu nhận sai cho đệ tử ta.”
Nói xong, hắn lập tức tế xuất hai mươi bốn viên Định Hải châu đánh về phía Nhiên Đăng đạo nhân từ bốn phương tám hướng.
Mỗi viên Định Hải châu đều nặng như một thế giới Đại Thiên.
Chỉ là sau khi bị luyện hóa, Định Hải châu ở trong tay Triệu Công Minh lại nhẹ như không có gì.
Dưới sự khống chế của Triệu Công Minh, hai mươi bốn viên Định Hải châu xuất quỷ nhập thần, tốc độ nhanh không ngừng, nơi đi qua, hư không đều bị đánh nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận