Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 709 - Long Nữ, Thiện Tài, Quan âm chịu hình!

Nam Hải, Tử Trúc Lâm. Ban đêm.
Giờ Tý.
Một âm thanh kêu rên cực kỳ bi thảm, đột nhiên truyền ra từ trong Tử Trúc cung.
“Ôi, ối, đau chết mất!”
“A, quá đau đớn, ta không chịu được!”
...
Ngao Thốn Tâm Đang ngồi tu luyện ở sảnh phụ ngoài cửa lập tức bị thức tỉnh, vẻ mặt khiếp sợ.
Đây là âm thanh của Quan âm đại sĩ, nhưng sao Quan âm kêu thảm thiết?
Hôm nay Ngao Thốn Tâm là Thiện Tài, Long Nữ của Quan âm, thế nên giờ phút này ở Tử Trúc Lâm.
Nàng không quan tâm khiếp sợ và nghi ngờ trong lòng, vội vàng đi tới bên ngoài phòng luyện công, quan tâm hỏi han Quan m: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
Nhưng ngoài tiếng kêu thảm thiết, Ngao Thốn Tâm không có nghe thấy Quan âm trả lời.
Nàng suy nghĩ một lúc, móc ra một miếng ngọc bội từ trên người, phá vỡ trận pháp phòng ngự, sau đó đẩy cửa phòng luyện công Quan âm.
Ngao Thốn Tâm tiến vào phòng luyện công không khỏi kinh ngạc há rộng miệng.
Nàng thấy sư phụ bình thường thánh khiết cao quý, giờ phút này lăn lộn kêu rên trên mặt đất không có chút hình tượng, thân thể tựa như run rẩy, lay động không ngừng, trong miệng còn phun ra nước giãi, giống như bị trúng gió.
Đầu của sư phụ rũ thành một đoàn, quần áo xốc xếch không chịu nổi, Ngao Thốn Tâm chưa từng nhìn thấy sư phụ nhà mình thê thảm và chật vật như thế.
Nàng ở trên người Quan âm, còn nhìn thấy có một nhóm hồng quang phát ra từ trong cơ thể, nàng không biết là cái gì.
Chẳng lẽ sư phụ tẩu hỏa nhập ma sao?
“A, đau chết!”
“Mau dừng lại, ta biết sai rồi, ta không dám nữa.”
“...”
Ngao Thốn Tâm nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, vội vàng ngồi xổm người xuống, đỡ sư phụ vác bên cạnh hỏi: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma không?”
“Có hỏa, có nghiệp hỏa đang đốt cháy linh hồn của ta!”
Quan âm kêu lên thê thảm.
Vừa nói chuyện, nàng còn dùng hai tay nắm,bắt loạn, vỗ lung tung ở trên người, hình như nàng muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng thật ra trên người nàng không có nửa điểm hỏa diễm.
Ngao Thốn Tâm vội la lên: “Vậy phải làm thế nào?”
“Mau giúp ta dập tắt nghiệp hỏa, ta đau đến không chịu được!”
Quan âm cầu khẩn khàn cả giọng.
“Nhưng trên người của ngươi không có hỏa!”
Ngao Thốn Tâm bó tay nói.
Quan âm cảm thấy linh hồn của mình đều sắp bị luyện ra dầu, nàng thật sự chết như vậy thì bỏ đi.
Mùi vị bị nghiệp hỏa đốt cháy quả thực không phải là người có thể thừa nhận.
Cứ kéo dài một canh giờ như vậy, vừa qua giờ Tý, rốt cuộc Quan âm không hề kêu thảm thiết nữa.
Hồng quang trên người nàng biến mất không thấy tung tích.
Chẳng qua, Quan âm vẫn tóc tai bù xù té trên mặt đất, vẻ mặt xam xịt, hơi thở mong manh, nhìn tựa như chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ngao Thốn Tâm vừa giúp sư phụ lau nước miếng trên miệng, vừa đỡ sư phụ lên.
“Sư phụ, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Quan âm ngồi dưới đất, suy yếu lắc đầu: “Nghiệp hỏa biến mất, đã không còn đau, chẳng qua là không còn sức thôi.”
Nhưng nàng nghĩ đến sau này giờ tý mỗi ngày, sẽ chịu một phen cực hình sống không bằng chết, nàng đã cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân phát run, trong lòng tuyệt vọng một trận.
Thử loại tư vị này chỉ một lần cũng không chịu nổi!
Mỗi ngày chịu đựng một lần, nàng không biết sau này sống như thế nào!
“Sao sư phụ bị nghiệp hỏa đốt cháy?”
Ngao Thốn Tâm quan tâm hỏi.
Quan âm khổ sở lắc đầu: “Ài, một lời khó nói hết.”

Hoàng cung.
Trưởng Tôn hoàng hậu hỏi Lý Thế Dân: “Bệ hạ, nếu đức hạnh Phật môn không đủ, vậy ngươi còn chuẩn bị để Trần Huyền Trang đi Tây Thiên Linh sơn xin phật kinh đại thừa sao?”
Lý Thế Dân không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu nói: “Dĩ nhiên muốn, mặc dù Phật môn không hề có lòng từ bi giống như nó tuyên truyền, phổ tế thế người, dấu diếm xấu xa. Chẳng qua nó quả thật có thần thông, vẫn là đừng đắc tội mới tốt.”
Trải qua chuyện Địa phủ lần trước, hôm na hắn đã sinh ra lòng kính sợ đối với mấy sức mạnh thần quỷ, không dễ dàng đắc tội những thế lực tiên gia.
Trưởng Tôn hoàng hậu cảm khái nói: “Không biết rốt cuộc thân phận thật sự của tỷ phu là gì? Không nghĩ tới ngay cả Quan âm cũng sợ hãi kính sợ hắn như thế.”
Lý Nhị thở dài nói: “Không đoán được, không đoán ra. Nếu như Đại Đường có thể được tỷ phu che chở, lo gì giang sơn không thể vĩnh cố? Chỉ tiếc, tính cách tỷ phu điềm tĩnh, bồng bềnh thế ngoại, hoàn toàn không quan tâm công danh lợi lộc thế tục!”
Trưởng Tôn hoàng hậu an ủi: “Thật ra thì tỷ phu đã giúp chúng ta không ít, tiêu diệt Đột Quyết, cứu chữa Tiểu Tê Tử, còn cho chúng ta sử dụng Tụ Bảo Bồn ... Có những sự giúp đỡ này, Đại Đường không dám nói giang sơn vĩnh cố, nhưng nhất định có thể đủ sức làm chủ tể Cửu Châu, kêu gọi vạn triều, khai sáng ra một vương triều thịnh thế trước nay chưa từng có.”
Lý Nhị hưng phấn gật đầu…
Khách điếm.
Sau khi Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh ăn một bữa cơm trưa, lưu luyến cáo từ rời đi.
“Không nghĩ tới thức ăn Lý công tử làm mỹ vị mê người như vậy, nếu mỗi ngày có thể ăn thức ăn ngon do Lý công tử làm thì tốt!”
Tiểu Thanh vừa đi, vừa mong đợi nói với Bạch Tố Trinh.
Sao Bạch Tố Trinh không muốn mỗi ngày đều ăn thức ăn mỹ vị như thế, chỉ tiếc, đây gần như không thực tế.
Nàng cười đùa nói với muội muội: “mỗi ngày Ngươi đều tới? Da mặt Ta cũng không dày như ngươi! Hơn nữa, để Lý công tử mỗi ngày nấu cơm cho ngươi? Sư phụ cũng không có mặt mũi lớn như vậy, huống hồ là chúng ta!”
Tiểu Thanh nghịch ngợm lè lưỡi: “Ta chỉ là ảo tưởng một chút mà thôi!”
Nàng có phần hâm mộ thở dài nói: “Ài, nếu chúng ta có thể giống như Dương Thiền, ở lại bên cạnh Lý công tử làm hầu bàn cũng được.”
Bạch Tố Trinh nghe vậy không khỏi lộ ra một chút hâm mộ.
Đột nhiên, tiểu Thanh nghĩ đến cái gì, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nàng vui mừng nói với Bạch Tố Trinh: “Ta nghĩ ra cách mối ngày đến tìm Lý công tử.”
“Cách gì?”
Bạch Tố Trinh tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận