Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 207 - Thất tiên nữ tim đập thình thịch! (2)

Mặt trâu sắp bị đấm đến biến dạng rồi.
“Tại sao Ngưu Yêu đó lại tự mình đánh mình?”
Một lát sau, Ngọc Yên rốt cục nhịn không được khiếp sợ trong lòng, tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi cười cười.
Mở miệng thành pháp, ngậm miệng trời hiến, đối với hắn chỉ là chuyện dễ dàng.
Chỉ cần hắn đồng ý, chỉ cần nói một câu khai thiên thì có thể sinh ra vô số vũ trụ hồng hoang ngay tức khắc.
Chỉ cần nói một câu hủy diệt, hồng hoang mênh mông như tinh thần sẽ lần nữa quy về Hỗn độn trong nháy mắt.
Chỉ cần nói một câu sinh mệnh, sẽ có trăm triệu vạn chủng tộc ra đời trong nháy mắt, hơn nữa đảo mắt một cái Luân Hồi tiếp diễn đã trải qua vô số lượng kiếp.
Bảo một con Ngưu Yêu tự đánh mình một trăm cái thì có tính là gì? Chỉ là, năng lực này của hắn, nói ra Ngọc Yên không hiểu, cho nên tiện nói qua loa: “Có thể là do Ngưu Yêu đó ngốc.”
Ngọc Yên nghe vậy, không khỏi bĩu môi.
Cho dù có ngốc không thể tự mình đánh mình. Hừ! Ngươi không nói, sau này ta sẽ tự làm rõ nguyên nhân.
Ngọc Yên thầm lẩm bẩm.
“Bịch bịch bịch…”
Cuối cùng cũng đánh xong một trăm cái, Hắc Ngưu trực tiếp nằm liệt trên mặt đất, thở hổn hển bất lực.
Đầu trâu của hắn sớm đã trở thành máu thịt mơ hồ, mặt mũi bầm tím, hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dạng ban đầu.
Răng trong miệng cũng bị gãy hoàn toàn.
Hắn cảm giác khuôn mặt của mình không còn là của riêng mình, bị đánh đến mức không còn cảm giác nữa.
Thậm chí móng trâu đều mơ hồ đau đớn, giống như xương bị gãy vậy.
“Hu hu hu, rốt cuộc là ai vậy?”
“Không phải hắn là tu sĩ Địa Tiên kỳ sao?”
“Tại sao hắn nói một câu, ta lại phải làm theo?”
“y ya, đúng là đau!”
Hắc Ngưu nghĩ đến vỡ đầu trâu không hiểu tại sao bản thân lại tự đánh mình.
Thậm chí, hắn còn không biết hành vi của mình rốt cuộc là Lý Nguyên động tay động chân, hay là hắn đột nhiên mắc bệnh trâu điên, sống mấy vạn năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này.
“Chuyện này cũng quá tà môn rồi!”
Nằm liệt trên mặt đất một lúc lâu, lúc này Hắc Ngưu mới dần bình tĩnh lại.
Mặt trâu cũng bắt đầu khôi phục lại ý thức, nhưng sau khi khôi phục lại ý thức, hắn thậm chí còn đau hơn.
Hắc Ngưu đi khập khiễng từng bước về phía nhà tranh của Ngưu Lang.
Giờ phút này, trong mái nhà tranh, Ngưu Lang vẫn chưa tỉnh hồn chuyện vừa nãy tiến vào núi Thiên Trì gặp “Quỷ”.
“Hây, sớm biết đã không nên nghe Ngưu đại ca nói, đến núi Thiên Trì lấy y phục gì đó.
Dọa ta sợ đến ra nước tiểu rồi.”
Trong lúc Ngưu Lang đang than thở, đột nhiên hắn nhìn thấy một con quái vật máu thịt mơ hồ đi vào.
“Mẹ ơi!”
Ngưu Lang sợ tới mức vong hồn đều hiện lên, sau khi hét lớn một tiếng thì vừa lăn vừa bò trốn dưới gầm giường, cả người run rẩy.
“Hu hu hu, ngươi đừng ăn ta!”
Hắc Ngưu: “...”
Có cần sợ hãi như vậy không? Hắn bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ngưu Lang đừng sợ, ta là Ngưu đại ca của ngươi.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Ngưu Lang cuối cùng không còn hoảng sợ nữa.
Hắn bán tín bán nghi thò đầu ra ngoài.
Quả nhiên, thực sự là một đầu trâu.
Chỉ là... hoàn toàn không nhìn ra khuôn mặt nữa.
Ngưu Lang xác định người đến không phải là quái vật mà là Ngưu đại ca, lúc này mới bò ra từ dưới gầm giường, vẻ mặt khiếp sợ hỏi Hắc Ngưu: “Ngươi thật sự là Ngưu đại ca sao, nhưng sao mặt ngươi lại biến thành bộ dạng này?”
“Hây, một lời khó nói hết.”
Hắc Ngưu thở dài, đang chuẩn bị giải thích cho Ngưu Lang.
Bỗng nhiên, hắn ngửi được một mùi hôi thối tràn ngập trong không khí.
“Hít hít, cái gì mà thối như vậy?”
Ngưu Lang nghe vậy, gò má ngăm đen soạt một cái, đỏ đến phát tím.
Hắn khó xử nói: “Ta, ta, ta bị Ngưu đại ca dọa sợ, đi re rồi!”
Phụt! Hắc Ngưu trực tiếp phun ra một ngụm máu trâu.
Hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng để thở.
“Tiểu tử ngươi không ra gì rồi, vừa rồi bị dọa tiểu, bây giờ lại đi ngoài.”
Hắc Ngưu cực kỳ khinh thường.
Ngưu Lang đỏ mặt giải thích: “Điều này không thể trách ta được, hơn nửa đêm ngươi bảo ta đến núi Thiên Trì, kết quả gặp phải quỷ, có thể nhặt được cái mạng xem như là vạn hạnh rồi…”
“Quỷ gì chứ?”
Hắc Ngưu trực tiếp ngắt lời: “Đó là con người.”
“Sao có thể là người chứ? Đâu có người bình thường nào nửa đêm lại chạy đến núi Thiên Trì?”
Vẻ mặt Ngưu Lang không tin.
Hắc Ngưu tức giận nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Vốn ta thấy tiểu tử ngươi tâm địa không tồi, chuẩn bị tặng tiên nữ làm vợ ngươi, đáng tiếc cho một chuyện đẹp, đang yên đang lành lại bị một công tử quấy rầy.
Ta vốn định tìm hắn bồi thường chút tổn thất, nhưng không ngờ lại gặp tà, mặt ta bị đánh thành như vậy.
Chậc!
Mặt vẫn còn rất đau.”
Ngưu Lang nghe Hắc Ngưu giải thích thì trợn mắt há mồm: “Tiên nữ làm vợ?”
“Sao tiên nữ có thể làm vợ được?”
Hắn có chút tự ti nói.
Hắc Ngưu không cho là đúng nói: “Lão Ngưu ta ra tay, có gì mà không thể?”
Hắn phẫn nộ bất bình nói: “Hừ, nếu như không có công tử đó chen ngang thì việc này đã thành.”
Trong lúc nhất thời, biểu cảm của Ngưu Lang phức tạp.
Hắn nghĩ, nếu như mình thật sự lấy được y phục thì thật sự có thể cưới tiên nữ sao? Tiên nữ chắc chắn rất đẹp đúng không, một cảm giác mất mát thật sâu đột nhiên sinh ra từ đáy lòng của Ngưu Lang.
Hắn cảm thấy hắn đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Hắc Ngưu: “Ta không nói với ngươi nữa, ta muốn đến Đông Hải tìm huynh đệ của ta, bảo hắn báo thù cho ta.”
Mặt bị đánh thảm như vậy, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định phải báo thù rửa hận mới được.
Ngưu Lang lo lắng nói: “Hay là bỏ đi, ngươi không phải là đối thủ, huynh đệ ngươi tới sợ cũng vô dụng.”
Hắc Ngưu tự tin nói: “Huynh đệ Khuê Ngưu của ta chính là… ừm… đệ tử của Thánh Nhân, thần thông quảng đại, thực lực mạnh hơn ta vạn lần, nhất định có thể dạy dỗ công tử đó một trận.”
Nói xong, chỉ thấy dưới chân hắn sinh ra một làn khói đen, sau đó bay về phía không trung phía Đông…
Lý Nguyên dẫn Ngọc Yên trở về trang viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận