Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1968 - Cha, nghe nói ngươi quen biết Lý Nguyên?!!

Đây là Hồng Mông chung cực chi viêm, Hồng Mông Thủy Hỏa.
Chỉ trong phút chốc, Thời Quang Giản Sử đã bị Hồng Mông Thủy Hỏa thiêu thành tro tàn.
Chí bảo bị hủy, nguyên thần Kim Ngọc Lương bị hao tổn, lập tức không chịu khống chế lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lúc Kim Ngọc Lương miệng phun máu tươi, hắn chợt phát hiện, không gian xung quanh mình, bị một tấm lưới pháp tắc khổng lồ bao trùm.
Lưới pháp tắc lấy tốc độ vượt qua thời gian, đang nhanh chóng co lại về phía trung tâm.
Kim Ngọc Lương còn chưa kịp phản ứng, hắn bèn phát hiện, trên dưới toàn thân mình, nguyên thần kinh mạch, mỗi một cọng lông mạch máu, đều bị một tầng đạo văn bao phủ.
Sau đó, hắn còn chưa kịp phản kháng, chí bảo phòng ngự trên người hắn cũng chưa sinh ra bất cứ tác dụng gì, liền triệt để mất đi ý thức.
Mà ở trong mắt người ngoài, chỉ nhìn thấy một tấm lưới pháp tắc khổng lồ, bao lấy Kim Ngọc Lương.
Sau đó, lưới pháp tắc bắt đầu co lại, chỉ trong nháy mắt, Kim Ngọc Lương kể cả lưới pháp tắc, đã bị ngưng kết thành một viên bảo châu màu trắng.
Viên bảo châu này, chính là “Tam Thiên Thiên La Địa Võng” Kim Ngọc Lương dùng để đối phó Lý Nguyên trước đó.
Lý Nguyên đây là lấy đạo của người, trả lại cho người.
Đám người Tiểu Quách, lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, thấy Kim Ngọc Lương bị Lý Nguyên chế phục đơn giản như vậy, cùng lúc chấn động, trong lòng lại cảm thấy hơi mờ mịt.
Quá trình chế phục này, có phải là đơn giản quá không?
Trước đó Kim Ngọc Lương còn cùng Tôn Ngộ Không đánh đến trời đất u ám, càn khôn vỡ nát, nhưng hắn ở trước mặt Lý Nguyên, lại không hề có cơ hội xuất thủ.
Lý Nguyên rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Lý Nguyên trong lòng chợt động, bảo châu màu trắng tức khắc bay tới trong tay Tôn Ngộ Không.
“Ngươi lấy về báo cáo kết quả nhiệm vụ đi.”
Lý Nguyên nói với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cầm bảo châu màu trắng, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Khiến chưởng quỹ mất mặt rồi, không nghĩ tới chuyện này còn phải làm phiền chưởng quỹ tự mình động thủ.”
Lý Nguyên không cho là đúng nói: “Chuyện này có gì đáng mất mặt? Ngươi cũng không phải tu vi không bằng, chỉ là pháp bảo không bằng mà thôi.”
Tôn Ngộ Không: “Vậy ta trở về phục mệnh nhá?”
Thực ra, hắn mong muốn được ở lại đây, ở chung với Lý Nguyên một thời gian nữa.
Chỉ có điều, hắn cũng hiểu, Lý Nguyên không thích bị người khác quấy rầy, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn rất ít khi đến Hữu Gian khách điếm tìm Lý Nguyên.
Lý Nguyên vẻ mặt thoải mái nói: “Đi đi, đừng rề rà.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy, không do dự nữa, lắc mình một cái, biến mất không thấy tung tích.
Trong chớp mắt, khách điếm lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Hư không vỡ nát, Hỗn Độn sụp đổ, cũng lần nữa khép lại.
Chỉ là, mọi người trong khách điếm, lại có cảm giác như đang mơ.
Chỉ cảm thấy chuyện trải qua vừa rồi, quá không chân thật.
...
Sau khi chuyện Kim Ngọc Lương kết thúc không mấy ngày, Lý Nguyên cũng vì đột nhiên có chuyện, mà rời khỏi Đồng Phúc khách điếm.
Chỉ mấy ngày nữa, là sinh nhật của Quách Phù Dung, mà nàng cũng nhận được một phần lễ vật sinh nhật đặc biệt chưởng quỹ tặng cho nàng.
Đó chính là tự do!
Đồng chưởng quỹ xoá khoản nợ Tiểu Quách thiếu lúc trước, cũng để Tiểu Quách về thăm nhà.
Tiểu Quách rất lâu chưa gặp cha mẹ mình, biết có thể về nhà, nàng ngựa không ngừng vó chạy đến kinh thành.
Lần này trở về, Quách Phù Dung ngoài vấn an phụ mẫu ra, thực ra nàng còn có một chuyện muốn hỏi rõ cha nàng.
Đó chính là thân phận thật của Lý Nguyên.
Lý Nguyên rốt cuộc là ai?
Lý Nguyên rốt cuộc lợi hại bao nhiêu?
Trải qua một loạt sự tình ở Đồng Phúc khách điếm, Quách Phù Dung càng lúc càng tò mò về thân phận của Lý Nguyên.

Dùng mấy tháng, Tiểu Quách vội vàng không ngừng nghỉ, rốt cuộc về tới kinh thành Trường An.
Đến nhà, tự nhiên là một phen vui sướng.
Đặc biệt là mẫu thân của Quách Phù Dung -- Hoàng Ngọc Linh, trông thấy nữ nhi càng vui vẻ không thôi, hai người kể với nhau chuyện xảy ra của từng người trong khoảng thời gian này.
Đường muội của Tiểu Quách, Quách Tường Vi biết biểu tỷ lang bạc giang hồ đã trở về, cũng kích động vô cùng, hấp ta hấp tấp tới tìm biểu tỷ hỏi thăm chuyện trên giang hồ.
Mà Tiểu Quách đối với hỏi thăm của đường muội, tự nhiên là khoác lác lung tung một trận.
Hù đường muội đến sững sờ.
Quách Tường Vi lại không biết, cái đường tỷ nhà mình gọi là lang bạc giang hồ, thực ra là quét dọn, rửa chén, rửa mâm.

Buổi tối, Quách gia lại cử hành cho Quách Phù Dung một bữa tiệc đón gió.
Đương nhiên, người tới không nhiều, ngoài đồ đệ của Quách Lập, Truy Phong ra, chỉ có người của một nhà đường muội Quách Phù Dung.
Mà Quách Lập sở dĩ mang Truy Phong đến đây, tự nhiên là muốn tác hợp cho đồ đệ và nữ nhi của mình.
Lúc ăn cơm, Tiểu Quách rốt cuộc nhớ tới chính sự.
Nàng bèn hỏi thăm lão cha: “Cha, lần này ta ra ngoài lang bạc giang hồ, gặp phải một người vô cùng vô cùng vô cùng lợi hại, hắn nói, hắn quen biết ngươi đó.”
Quách Lập có chút khinh thường nói: “Ngươi có thể quen biết người lợi hại gì?”
Bên cạnh, cha của Quách Tường Vi, huynh đệ kết nghĩa của Quách Lập -- Quách Bất Kính lại cười nói: “Không phải là có người cố ý mượn tên tuổi của cha ngươi giả danh lừa bịp đấy chứ?”
Quách Phù Dung lắc đầu nói: “Hắn sẽ không giả danh lừa bịp, hơn nữa, chút danh khí ấy của cha ta, chỉ sợ hắn cũng chướng mắt.”
Quách Bất Kính kinh ngạc nói: “Nói như vậy có hơi quá đi? Người nào, vậy mà ngay cả Tổng bộ đầu Lục Phiến môn cũng chướng mắt?”
Quách Phù Dung: “Bởi vì thực lực của hắn, lợi hại hơn cha ta nhiều, ta đã thấy hắn đấu pháp với người khác, cảnh tượng kịch liệt đó, quả thực không cách nào dùng lời nói hình dung ra được.”
Song, Quách Phù Dung nói quá khoa trương, người xung quanh, đều có phần không tin.
Truy Phong bên cạnh nghi hoặc nói: “Trước đó không lâu, nữ hoàng bệ hạ ban cho sư phụ một viên Phá Giới đan, bây giờ sư phụ đã đột phá Đại La Kim Tiên, người lợi hại hơn sư phụ trên giang hồ, hẳn không có mấy ai chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận