Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1253 - Mắt nhìn tốt, có tiền đồ! (2)

Chỉ là một cô nương nhưng cũng nhận ra nàng và công tử vô cùng đẹp đôi, gọi nàng một tiếng “mợ”, nàng cảm thấy mắt nhìn của tiểu cô nương này khá lắm.
Có tiền đồ!
Mặc dù biết Thược Dược chỉ là tì nữ nhưng Hoàng Vĩ Kỳ vẫn cung kính hành lễ với Thược Dược một lần.
“Xin chào Thược Dược tỷ tỷ.”
Thược Dược không lên tiếng, chỉ mỉm cười với Hoàng Vĩ Kỳ.
Giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp nao lòng.
Tuy cùng là nữ, nhưng khi trông thấy nụ cười của Thược Dược, hai người Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly cũng không khỏi rung rinh.
Thật sự là nam nữ chẳng tha!
Không ngờ là tì nữ thôi!
Hai người không nén nổi mà thầm cảm khái...
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn Tô Trường Ly vẫn ngồi trên băng ghế, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nàng vội vàng kéo muội muội lên, nói: “Muội muội chưa chào cậu, hành lễ với cậu đâu!”
Nàng thì thầm nhắc nhở bên tai muội muội: “Muội muội đừng kiêu căng giống như lúc ở nhà nữa.”
Tuy Hoàng Vĩ Kỳ đã nói nhỏ nhưng vẫn không thể lọt khỏi tai Lý Nguyên và Thược Dược, song hai người lại làm bộ chưa nghe thấy.
Nhưng Tô Trường Ly sao có thể hành lễ với người khác?
Nàng khẽ hất tay Hoàng Vĩ Kỳ, thản nhiên nói: “Trẫm là tiên đế Tinh Hà, không bái thiên địa, không lạy cha mẹ, chư thiên vạn giới tôn kính ta, làm sao ta có thể hành lễ với kẻ khác?”
Thấy muội muội lại phát bệnh trung nhị, trên mặt Hoàng Vĩ Kỳ lại lộ vẻ bất đắc dĩ rõ mồn một.
Những lời căn dặn trước đây coi như công cốc rồi!
Nàng nói với cữu cữu với vẻ áy náy: “Cữu cữu đừng trách tội, đầu óc muội muội ta có chút vấn đề, nàng không có ý bất kính với cậu đâu.”
Lý Nguyên chẳng buồn để tâm, đáo: “Không sao, không hành lễ thì thôi, đều là người một nhà, không cần đa lễ rề rà.”
Thấy cữu cữu dễ nói chuyện như vậy, hoàn toàn không hề nghiêm khắc như mình vẫn tưởng, Hoàng Vĩ Kỳ thở phào, đồng thời càng thích cữu cữu hơn nữa.
Đúng là một cữu cữu vừa đẹp trai vừa thông tình đạt lý siêu cấp vô địch!
“Đa tạ cữu cữu hiểu cho.”
Hoàng Vĩ Kỳ vừa nói vừa lôi một bức thư ra từ trong tay áo, đưa cho Lý Nguyên.
“Mẫu thân đưa phong thư cho chúng ta để giao cho cữu cữu.”
Lý Nguyên nhận ra.
Mở ra xem một chút.
Nửa đầu thư là lời hỏi thăm Hoàng Thiên Anh dành cho hắn, nửa sau nói đến mục đích để Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly nương tựa chỗ hắn.
Nói rằng Tô Trường Ly muốn tu luyện tiên pháp, vì vậy xin hắn truyền thụ một ít phương pháp tu luyện cho hai người.
Xem xong, Lý Nguyên cất thư đi.
Hắn nói với Hoàng Vĩ Kỳ: “Đi đường lâu vậy, ngươi cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, uống chút trà, ăn thứ gì đó.”
Hoàng Vĩ Kỳ không có tu vi trong người như Tô Trường Ly, nàng là một phàm nhân, vì thế quả thật có chút mệt mỏi, cụng hơi khát.
Nàng vâng lời ngồi xuống ghế đá bên tay phải Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Muốn uống trà thì tự rót.”
Hắn không quen châm trà cho người khác.
Hoàng Vĩ Kỳ cầm bình trà, để ý thấy chén của cậu đã cạn đáy, rót trước cho cậu một chén, sau đó mới rót cho mình và muội muội.
Nàng uống một hớp, không khỏi kinh ngạc khen: “Đây là trà gì? thơm quá, uống rất ngon!”
Tô Trường Ly ngồi bên nhìn dáng vẻ khoa trương của Hoàng Vĩ Kỳ, không nhịn được mà liếc mắt nhìn tỷ tỷ tầm thường kia, nịnh cữu cữu một cách rẻ rúng như vuốt đuôi ngựa ấy.
Chẳng phải chỉ là một chén trà ư, đâu phải quỳnh tương ngọc dịch, nước thánh linh tuyền, không cảm nhận được tí linh khí nào, có cần làm lố thế sao?
Làm như chưa từng thấy vậy!
Haiz, trẫm ở cạnh nàng, đúng là hơi mất mặt!
Hoàng Vĩ Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng muội muội, thấy đối phương không uống trà, lập tức nhắc: “Muội muội uống đi, trà này rất thơm, uống vào là người ấm hẳn lên.”
Tô Trường Ly lạnh nhạt đáp: “Ta không khát.”
Chỉ là nước bình thường, ta chẳng thèm uống!
Thấy muội muội không uống, Hoàng Vĩ Kỳ không khỏi tiếc thay muội muội.
Trà ngon vậy mà không uống, tiếc quá!
Trong lòng Tô Trường Ly không hề đề phòng Hoàng Vĩ Kỳ, vì vậy mặc dù phản ứng rất nhanh, đẩy được tay Hoàng Vĩ Kỳ ra nhưng vẫn bị nàng đút một ngụm trà vào miệng.
Nàng chỉ cảm thấy một dòng ấm áp và trơn tuột chui vào đầu lưỡi mình.
Ngay sau đó, một thứ hương trà tươi mát khó có thể diễn tả bằng ngôn từ lan ra từ đầu lưỡi đến khắp các lỗ chân lông trên cơ thể.
Khiến Tô Trường Ly có cảm giác vô cùng thoải mái, hưởng thụ tột độ.
Bị Hoàng Vĩ Kỳ ép uống trà một cách mạnh bạo, Tô Trường Ly vốn rất muốn nổi cáu.
Nhưng nàng không ngờ thứ trà kia lại thơm ngát sảng khoái đáng ngạc nhiên, làm người ta sướng hết mồm miệng.
Thế nên nàng quên việc nổi giận!
Ngày trước, Tô Trường Ly là tiên đế, hiển nhiên từng uống không ít danh trà mỹ tửu.
Nhưng nàng bỗng phát hiện không có thứ rượu ngon trà ngon nào có rhể vượt qua nước trà được uống lúc này.
Thì ra Hoàng Vĩ Kỳ không tâng bốc, thứ trà này quả thực quá thơm, quá ngon.
Đây là trà gì?
Sao lại ngon đến thế?
Cùng lúc đó, Tô Trường Ly bất chợt cảm nhận được một dòng nước ấm đang lan tỏa từ trong dạ dày nàng, chảy về kỳ kinh bát mạch, chu thiên tử phủ.
Ngay lập tức, nàng sửng sốt nhận thấy chút tạp chất đang tồn tại trong cơ thể mình đã dần dần tan ra khi được dòng nước ấm thanh tẩy.
Kinh mạch càng mạnh mẽ có lực hơn!
Huyết mạch trở nên trong suốt long lanh!
Xương cốt lung linh sắc màu!
Đây chính là rửa tinh phạt tuỷ, cải thiện linh căn!
Tô Trường Ly thoáng cái đã có phản ứng.
Nhưng kể từ đó, nàng lập tức kinh hãi hơn nữa.
Phải biết rằng, hiện nay nàng đã tu luyện tới cảnh giới Tứ Phủ, cơ thể được tôi luyện bởi linh lực, ổn định từ lâu, vững như bàn thạch.
Trong thời gian này, Tô Trường Ly muốn rửa tinh phạt tuỷ, cải thiện linh căn, nhưng gặp nhiều khó khăn hơn người không tu luyện.
Cần phải có tuyệt thế tiên đan, linh dược thần cấp mới có thể làm được.
Linh thuỷ bình thường căn bản không cải thiện nổi.
Vậy tại sao trà này lại có thể?
Chẳng lẽ chén trà mà Hoàng Vĩ Kỳ đút là nước thánh quỳnh tương thần cấp sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận