Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2213 - Bức tranh và lão công, không cho người ngoài mượn!! (2)

Vài câu ít ỏi, đã làm sống lại hình tượng một thiếu niên trải đời chưa sâu, không biết thế sự gian nan.
Hiếm có nhất chính là, nội dung phần đầu này, vậy mà hoàn mỹ dung hợp cảnh sắc và ý cảnh của bức tranh sơn thủy này với nhau.
Cảm giác bài thơ này chính là sơn thủy, sơn thủy cũng là bài thơ.
Hai thứ cũng không chút đột ngột.
Hơn nữa, đây còn là một bài thơ mà trước kia cho tới bây giờ Thái Văn Cơ chưa từng nghe qua, giống như là sáng tác mới.
Thái Văn Cơ nhịn xuống kích động, tiếp tục xem tiếp.
“Đến nay mới thấy buồn da diết, muốn nói được đâu. Muốn nói được đâu, lại bảo êm trời đẹp cảnh thu.”
Vãi thật!
Xem xong phần sau, Thái Văn Cơ chỉ cảm thấy một sự ưu thương khó hiểu đột nhiên nằm trong tim.
Làm cho nàng buồn bả như mất mát, trong lòng chua xót.
Cũng đắm chìm trong ưu thương này, rất lâu cũng không cách nào phục hồi tinh thần lại.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Thái Văn Cơ mới thoát khỏi tâm trạng ưu thương này.
Sau đó, nàng chỉ cảm thấy da đầu nứt ra, cả người không ngừng run rẩy.
Nàng thật sự rất kích động.
Đây là kích động của người đam mê văn học, sau khi thấy được một tác phẩm tuyệt thế mới, mới có thể sinh ra.
Thái Văn Cơ trăm triệu không ngờ, phần sau của bài thơ này, lại hoàn mỹ kinh điển, tràn ngập ý cảnh như thế.
Có thể nói, nửa sau bài thơ đã đẩy tư tưởng ở nửa trước lên một tầm cao mới.
Chỉ tính nửa đầu thì bài thơ này cũng được coi là tác phẩm xuất sắc. Nhưng nếu nhìn vào cả hai nửa trên dưới thì đây chắn chắc sẽ là thần tác tuyệt thế có thể lưu truyền muôn đời sau.
Không hề thua kém các bài thơ nổi tiếng khác dù chỉ một chút.
Có thể lưu truyền mãi về sau.
Thái Văn Cơ chợt cảm thấy bản thân đang được chứng kiến lịch sử.
Lịch sử ra đời của một thần tác.
Điều quý giá nhất là bài thơ đã miêu tả được bức tranh.
Mà bức tranh cũng phác hoạ chính bài thơ này.
Kiệt tác thi ca và hội hoạ này đã hoàn toàn đạt đến hiệu quả một cộng một lớn hơn ba.
Trời ạ, rốt cuộc là tuyệt thế đại thần mới sở hữu tài năng nghịch thiên như vậy!
Thái Văn Cơ bỗng có cảm giác cao xa không thể chạm đến.
Nàng tự nhận bản thân đã đạt chuẩn tài nữ, nhưng trước Lý Nguyên chưa từng gặp mặt kia, nàng cảm thấy cái mác tài nữ thực sự là hữu danh vô thực, nàng muốn quỳ lễ người tên Lý Nguyên nọ!
Hô một tiếng: Đại thần, xin hãy nhận đầu gối của ta!
Thấy Thái Văn Cơ nhìn bức tranh chòng chọc mà không chớp mắt, bộ dạng thì thất thần, mất hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, Lý Thanh Chiếu không khỏi cười trộm trong lòng.
Nàng hiểu bài, ặc, hoặc bức? Thần tác của Lý Nguyên thực sự đã khiến Thái Văn Cơ chấn động đến mức nào.
Suy cho cùng, lấy thơ vẽ tranh, lấy tranh tả thơ, kết hợp vào thư pháp, ba thứ dung hợp cùng nhau một cách hoàn hảo, bộc hát đạo vận sâu không lường được, từ xưa đến nay quả thực chưa có ai mở đường.
Lý Nguyên chính là người đi tiên phong.
Không sửng sốt cũng khó.
Thậm chí chẳng biết liệu hậu nhân có thể vượt qua hay không.
Không biết đã qua bao lâu, Thái Văn Cơ mới định thần lại sau cơn hồn bay phách tán, nàng nóng lòng, không nhịn được hỏi Lý Thanh Chiếu: “Bài thơ kia là do ai làm? Lẽ nào là ngươi? Không…”
Chưa đợi Lý Thanh Chiếu đáp lời, Thái Văn Cơ đã gạt phắt đi, “Phong cách thơ của ngươi không phóng khoáng hào sảng thế này, chắc hẳn không phải ngươi làm.”
“…”
Sâu trong Thái Văn Cơ có một suy đoán mơ hồ, nhưng nàng có chút không dám tin.
Xét cho cùng, nếu bài thơ này thực sự do hắn sáng tác thì tài hoa của người này cũng quá nghịch thiên!
Hắn toàn năng hả!
Lý Thanh Chiếu trả lời: “Bài thơ đó là do Lý Nguyên sáng tác.”
Thịch!
Tuy Thái Văn Cơ đã ngầm đoán ra có thể là Lý Nguyên, nhưng khi nhận được lờ I khẳng định từ Lý Thanh Chiếu, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc mà trợn trắng mắt, cằm suýt rớt mất.
Nàng thẫn thơ hỏi: “Hắn sáng tác thật hả? Tranh vẽ sinh động, thư pháp phóng khoáng, không ngờ lại viết ra bài thơ có ý ảnh sâu sắc như vậy, tài năng của người này quả thật ngoài sức tưởng tượng!”
Thái Văn Cơ rất hiếm khi khâm phục ai trên mảng thơ ca, nhưng với Lý Nguyên thì nàng phục thật!
Lý Thanh Chiếu gật đầu đồng tình: “Tài nghệ của Lý Nguyên thực sự khiến người ta không thể không nể phục.”
Thái Văn Cơ tò mò hỏi Lý Thanh Chiếu: “Tại sao ngươi lại quen biết hắn? Bối cảnh hắn viết bài thơ này là gì?”
“Đúng rồi, hắn bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Sở thích thế nào?”
Lý Thanh Chiếu phát hiện Thái Văn Cơ dường như đã trở thành người u mê Lý Nguyên theo hướng hận không thể đào hết cả tám đời tổ tông nhà Lý Nguyên lên!
Tuy vô cùng chê nhưng nàng vẫn trả lời Thái Văn Cơ: “Ta quen hắn sau một lần gặp gỡ tình cờ. Khi ấy hắn và một nhóm cụ già đang đánh cờ dưới tán liễu ven đường…”
“Chờ một chút…”
Thái Văn Cơ vội ngắt lời: “Lý Nguyên đánh cờ với một nhóm cụ già, chẳng lẽ hắn lớn tuổi lắm rồi hả, là một ông, ông cụ?”
Nàng vốn muốn nói là lão già.
Nhưng, nàng lập tức cảm thấy dùng từ “lão già” cho một người tài hoa nghịch thiên như thế thì không hay lắm, ngay sau đó đổi lại thành “ông cụ”.
Lý Thanh Chiếu đảo mắt, gật đầu khẳng định: “Ừm, hắn cũng lớn tuổi rồi, là một cụ già.”
Không phải ta cố tình nói dối, ta đang ngăn ngươi biến thành người u mê theo đuổi thần tượng đấy nhé. Lý Thanh Chiếu nhủ thầm.
Thái Văn Cơ hiểu ý gật đầu, chẳng chút hoài nghi lời Lý Thanh Chiếu: “Có thể đạt tới trình độ tinh thông hội hoạ, thư pháp, thơ ca, chắn hẳn không phải chuyện người ít tuổi làm được. Hơn nữa bài thơ này cũng không phù hợp với tâm thái của người trẻ.”
Nàng giục Lý Thanh Chiếu: “Đừng dừng lại, nói tiếp đi.”
Trong lúc hối thúc, nàng còn lấy ra một đám hoa quả khô, sau đó ngồi xuống trước mặt Lý Thanh Chiếu, làm như đang nghe kể chuyện vậy.
Lý Thanh Chiếu: “…”
Nàng không nhịn được mà phàn nàn: “Ngươi đúng là kẻ phàm ăn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận