Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1055 - Trước tiên chinh phục Lý Nguyên, sau đó chinh phục thiên hạ (2)

Tiểu Tê Tử bình tĩnh mỉm cười: “Có liên quan gì chứ? Quyền lực, nếu như không có năng lực tương ứng thì chẳng qua chỉ là trăng dưới nước, hoa trong gương mà thôi. Chỉ cần một ngày thực lực của nàng chưa mạnh hơn ta, nàng ta vẫn sẽ không hai lòng.”
Nữ Bạt nghe vậy trong lòng liền hiểu ra, Tiểu Tê Tử biết rõ tâm tư của Võ Chiếu.
Chẳng qua nàng vốn không sợ Võ Chiếu có dã tâm mà thôi.
Nghĩ đến đây, Nữ Bạt lập tức yên tâm.
Ánh trăng mông lung, cỏ cây xanh rờn.
Thái Dương Tinh vẫn cô đơn hiu quạnh như ngày nào.
Hai nam tử mặc hoa phục hoàng kim, không biết đứng trên Nguyệt cung từ bao giờ, lặng lẽ nhìn Nguyệt cung tĩnh mịch, trong đôi mắt ánh lên vẻ bi thương.
“Không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, hồng hoang có quá nhiều thay đổi, nhưng Thái Dương Tinh lại chẳng thay đổi bao nhiêu, Nguyệt cung vẫn y như lúc Thường Hi còn ở đấy, cây nguyệt quế vẫn sum suê rực rỡ.”
Một nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, dung mạo hiên ngang cất tiếng nói.
Giọng điệu tràn ngập bùi ngùi vô tận.
Một nam tử khác trông chững chạc, uy phong trang nghiêm nói: “Đợi tương lai sau khi chúng ta thành Thánh có thể ngưng tụ chân linh của Hi Hòa và Thường Hi từ trong Hỗn độn vô tận này lại một lần nữa, cùng sum họp lại với các nàng.”
Hai người chính là Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn vừa mới trùng sinh cách đây không lâu.
Bởi vì bọn họ nhớ thương tức phụ của mình – Thường Hi (Đông Hoàng Thái Nhất), Hi Hòa (Đế Tuấn), cho nên bọn họ đến Nguyệt cung xem như nhìn vật nhớ người.
Trong lúc nói chuyện hai người đã bay đến Nguyệt cung, vừa quan sát cảnh vật bên trong Nguyệt cung vừa nhớ lại ngày tháng quen biết và yêu nhau cùng với các tức phụ của riêng mình.
Nét mặt tràn đầy nỗi đau buồn và nhớ nhung.
Nguyệt cung rất lớn, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ nhiều không đếm xuể.
Nhưng cũng rất thê lương.
Đi rất lâu mà Đế Tuấn và Thái Nhất vẫn chưa gặp được người nào.
Xem ra nơi này đã rất lâu không có người đến.
Điều này khiến Đế Tuấn và Thái Nhất không khỏi có chút nghi ngờ trong lòng.
Phải biết rằng ngay cả Quang Minh cung trên Thái Dương Tinh cũng bị Thái Dương Tinh Quan của Thiên Đình chiếm cứ trông có vẻ tràn đầy sức sống.
Tại sao Nguyệt cung nổi danh ngang với Quang Minh cung lại không có ai?
Mang theo niềm thắc mắc, hai ngươi bất tri bất giác đi đến Quảng Hàn cung.
Sau đó chỉ nghe thấy một giai điệu uyển chuyển du dương từ nơi không xa truyền vào trong tai hai người.
Đế Tuấn và Thái Nhất nghe thấy tiếng đàn, trên gương mặt bọn họ không khỏi tỏ kinh ngạc. Từ trước đến nay bọn họ chưa từng nghe thấy tiếng đàn nào êm tai đến như vậy.
Kỳ ảo như đi vào giấc mộng, say đắm như cơn gió thổi qua.
Giống như nước chảy, như núi cao, như vũ trụ tinh thần.
Dây dưa uyển chuyển mang theo nỗi đau xót dịu dàng cùng với buồn vui của cuộc đời.
Nhất là giai điệu đẹp đẽ, tình cảm chân thành khiến Đế Tuấn và Thái Nhất say đắm.
Đứng tại chỗ nghe đến si mê khó mà thoát khỏi.
Qua một lúc sau hai người mới hoàn hồn lại từ trong tiếng đàn.
Hai người nhìn nhau một cái.
Bọn họ đều có thể nhìn thấy nỗi ngạc nhiên và bất ngờ từ trong ánh mắt của đối phương.
Lúc nãy nếu như có người nhân lúc bọn họ thất thần mà đánh lén, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
“Không biết là ai đang đánh đàn? Cầm kỹ của người này lại khiến thần trí của ta lung lay, không thể kiềm chế.” Thái Nhất cảm thán.
Đế Tuấn cũng cảm thán: “Ngày trước khi nghe cầm kỹ của Phục Hi đã cảm thấy trên thế gian này không ai sánh bằng, nhưng lúc này nghe thấy cầm kỹ này mới phát hiện rằng có người lại nhập đạo sinh động hơn cả cầm kỹ của Phục Hi. Quả thực giống như Đại Đạo chi âm.”
“Kỳ nhân như thế phải nên làm quen.” Thái Nhất nói.
Đế Tuấn gật đầu.
Hai người nương theo tiếng đàn, rất nhanh đã đến hậu viện Quảng Hàn cung nhìn thấy một khoảng sân nhỏ dưới tán cây nguyệt quế.
Bọn họ nhìn thấy một nữ tử nghê thường phong hoa tuyệt thế đang nương theo tiếng đàn tuyệt đẹp tay áo phất phơ nhảy múa dưới tán cây nguyệt quế.
Nữ tử độ tuổi trăng tròn, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng người yểu điệu thướt tha, duyên dáng mềm mại.
Mỗi một dáng múa uyển chuyển của người này tuyệt đẹp giống như một bức danh họa tuyệt thế.
Trên bàn đá còn đặt một tượng điêu khắc tinh xảo không gì sánh được.
Trên tượng điêu khắc này là một cái lồng thủy tinh hình tròn trong suốt lấp lánh, bên trong lồng thủy tinh có một nhân ngẫu tiên nữ đang tung tăng nhảy múa.
Nhân ngẫu vô cùng sinh động giống như người thật.
Dung mạo của nó giống hệt với nữ tử nghê thường đang nhảy múa.
Giống như tỷ muội song sinh của nàng vậy.
Bên cạnh nhân ngẫu còn có một cây nguyệt quế và một cái bàn đá.
Trên bầu trời còn treo lơ lửng một vầng trăng sáng trong.
Trông rất xinh đẹp độc đáo, tinh xảo vô cùng.
Bên dưới lồng thủy tinh là một tòa điêu khắc cung điện cổ xưa.
Bên trong cung điện lại giống hệt với một cung điện thật sự.
Bên trong có các phòng ốc khác nhau, trong phòng có đủ bàn ghế và vật dụng hàng ngày.
Hơn nữa trong mỗi phòng còn đặt các loại nhạc khí không giống nhau, chắc có khoảng hàng trăm cái, nhiều không đếm xuể.
Cho dù phòng ốc, bàn ghết hay nhạc cụ, mỗi một chi tiết đều hoàn hảo không tỳ vết, vô cùng khéo léo.
Thần thức của Đế Tuấn và Thái Nhất đã đạt đến cảnh giới tinh vi tỉ mỉ, bất cứ chi tiết nào cũng không thể thoát khỏi sự tra xét của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ lại không hề nhìn ra điểm bất thường nào từ trên cái hộp âm nhạc này.
Bọn họ cảm thấy toàn bộ những thứ này đều là thật.
Chỉ cần phóng to lên mấy trăm lần, cung điện sẽ vào ở được, nhạc khí có thể lấy ra diễn tấu, cây nguyệt quế có thể lớn lên, mặt trăng có thể hóa thành Thái Dương Tinh treo trên chư thiên.
Cái hộp âm nhạc này dường như không phải là một hộp âm nhạc mà lại một thế giới Đại Thiên.
Còn tiếng đàn đẹp đẽ mà Đế Tuấn và Thái Nhất nghe thấy là từ mấy nhạc khí kỳ lạ trong các căn phòng đó tự diễn tấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận