Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1408 - Nhân danh phụ thân, Tiểu Tê Tử trung nhị!!

Bọn họ không nghĩ tới, Tây Phương Nhị Thánh vì giúp nữ hoàng Tiên đường mà lại vọng động như vậy, ra tay với người của mình luôn!
Giúp người ngoài như vậy có tốt không thế?
Có phải không có nguyên tắc thật không vậy?
Diệu Giác chỉ cảm thấy tín ngưỡng trong lòng có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Liễu Phàm thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại thi triển công kích với mình, khuôn mặt vốn bình tĩnh không khỏi hiện lên vẻ giận dữ.
"Thế mà lại muốn ra tay với lão phu, muốn chết!"
"Xoẹt xoẹt."
Chỉ thấy hắn giơ cái chổi trong tay lên xoẹt với hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề mỗi bên một cái.
Hai tia sáng trắng bắn ra từ cái chổi.
Nơi nó đi qua, pháp liên thời gian và gông xiềng không gian đều tiêu tán thành vô hình.
Hơn nữa khi Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề bị ánh sáng trắng chiếu đến, hai người nhất thời phát hiện pháp lực của mình lại bị phong ấn.
Cho dù thúc giục công pháp như thế nào cũng không thể điều động pháp lực được.
Hai người không khỏi sợ hãi cực kỳ.
Trong lòng nảy lên một dấu chấm hỏi khổng lồ.
Tu vi của lão tăng quét rác này mạnh đến cỡ nào thế?
Tại sao chỉ với một kích mà đã phong ấn được pháp lực của chúng ta rồi vậy?
"Bốp bốp!"
Không đợi hai người phản ứng kịp, đột nhiên, bọn họ cảm thấy mặt mình đã bị tát mạnh một cái.
Chỉ cảm thấy hàm răng đều bị đánh cho lỏng ra.
Màng tai toàn tiếng ù ù.
"Cái tát này, chính là cái giá phải trả khi các ngươi mạo phạm lão phu."
Liễu Phàm lãnh đạm nói.
"Bốp bốp."
Nói xong, lại là hai cái tát đánh lên mặt của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
"Cái tát này, thuần túy là gặp thấy cái ngươi hèn nhát như thế làm cho ta thấy khó chịu."
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều sắp bật khóc.
Chỉ cảm giác mình còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.
Rõ ràng là bọn ta có lòng tốt tới ngăn cản ngươi tìm đường chết, ngươi không cảm kích thì thôi đi, lại còn tát bọn ta nữa chứ.
Đúng là không có thiên lý thật mà!
Quên đi, ngươi muốn tìm chết thì tìm đường chết đi, bọn ta mặc kệ ngươi!
Thích làm sao thì làm!
Người xung quanh, ngoại trừ Tiểu Tê Tử ra thì tất cả đều xem choáng váng.
Bọn họ không ngờ hai vị Thánh Nhân cao cao tại thượng Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn lại bị ăn vả cơ đấy.
Quả là lật đổ nhận thức của mọi người.
Lão tăng quét rác này mạnh đến mức nào?
Thiên Đạo, hay là Đại Đạo?
Thánh Nhân ở trước mặt hắn, thế mà cũng không có chút sức phản kháng nào cả.
Trách không được từ đầu đến cuối hắn đều có vẻ thong dong bình tĩnh như vậy.
Có được thực lực, chính là tự tin như thế!
Cũng không biết người này so với Lý tiền bối thì ai mạnh hơn nhỉ?
Chắc là Lý tiền bối rồi ha?
Dù sao Lý tiền bối chính là ngay cả Đại Đạo đều có thể ung dung trấn áp đấy!
Đám người Tây Phương Nhị Thánh, Hạo Thiên vẫn tin tưởng thực lực của Lý Nguyên càng mạnh hơn.
Có điều Diệu Giác cùng với hòa thượng của Minh Sơn tự không biết đến sự tồn tại của Lý Nguyên.
Bọn họ thấy Liễu Phàm lão tổ thậm chí ngay cả Thánh Nhân đều có thể dọn dẹp dễ bảo, nỗi kích động trong lòng đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Bọn họ cảm thấy, Liễu Phàm lão tổ chắc là sự tồn tại mạnh nhất Hồng Hoang rồi...
Cường giả kinh khủng như vậy lại ở trong Minh Sơn tự, Minh Sơn tự trâu bò lên hương rồi!
Chỉ sợ không bao lâu nữa, Minh Sơn tự sẽ trở thành đạo trường tuyệt thế nổi danh cùng với Tử Tiêu điện cho coi.
Liễu Phàm dạy dỗ Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn xong, lại đưa ánh mắt đặt lên người Tiểu Tê Tử.
"Ta vẫn là câu nói kia, muốn cứu mẹ nuôi của ngươi thì phải chịu nhận lỗi với ta. Nếu không ngươi đến từ nơi nào thì trở về nơi đó đi!"
Tiểu Tê Tử bình tĩnh nói: "Trẫm nhất định phải mang mẹ nuôi đi, và chắc chắn trẫm không nhận lỗi với ngươi."
"Đã như vậy, hãy để cho ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì đi."
Liễu Phàm thản nhiên nói.
Tiểu Tê Tử đột nhiên vươn tay cánh tay, chỉ vào Liễu Phàm lạnh giọng nói: "Nhân danh phụ thân, cấm pháp lực của ngươi."
Liễu Phàm nghe vậy, khuôn mặt vốn bình tĩnh không sợ hãi cũng không khỏi nở nụ cười. Sao hắn lại không phát hiện ra nữ hoàng Tiên đường này lại trung nhị mắc cười đến vậy thế?
Muốn cấm pháp lực của ta, chỉ bằng tu vi Chuẩn Thánh của ngươi, chỉ bằng một câu nói của ngươi là có thể cấm được chắc?
Coi như cha ngươi là Đại Đạo cũng không có khả năng đó đâu.
Nhưng mà, trên mặt Liễu Phàm vừa lộ ra nụ cười tươi, đang định chế nhạo Tiểu Tê Tử trung nhị thì ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn đọng lại.
Vẻ mặt hắn trở nên kinh hãi, lòng tràn đầy hoảng loạn.
Bởi vì, hắn thế mà lại phát hiện, pháp lực của mình lại thực sự bị một quy luật không biết và đột nhiên toát ra cầm giữ.
Pháp lực vốn dâng trào vô biên giống như bị đóng băng, hoàn toàn không cách nào điều động được. Quy luật thiên địa, bản nguyên Đại Đạo vốn thân mật không hề có ngăn cách, liên lạc không hề có chướng ngại với hắn cũng biến thành không thể câu thông, càng chưa nói đến việc điều động như nhấc tay.
Hắn vẫn có thể cảm nhận được linh khí không chỗ nào không có mặt trong thiên địa.
Thế nhưng lại không thể nào hấp thu vận dụng nó được.
Hắn cảm thấy, bản nguyên Đại Đạo của cả thế giới đều đang bài xích hắn.
Tại sao lại vậy chứ?
Vì sao pháp lực của ta lại bị phong ấn?
Lẽ nào nguyên do là bởi vì một câu nói trung nhị của cô bé đó sao?
Thế nhưng tu vi của ta rõ ràng đã đạt đến Thiên Đạo đại viên mãn rồi mà?
Tại sao lại bị một câu nói phong ấn được vậy?
Coi như là Đại Đạo cũng không có năng lực đó đi?
Rốt cuộc là vấn đề ở nơi đâu?
Trong nháy mắt, trên trán Liễu Phàm đã rơi đầy mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt khó coi tới cực điểm.
"Phụt!"
Đột nhiên, một tràng cười phá vỡ sự yên tĩnh.
Đúng là hòa thượng vây xem xung quanh không nhịn được, bật cười...
"Ha ha, nữ hoàng Tiên đường này không phải điên rồi đấy chứ? Chỉ bằng một câu nói của nàng mà đã muốn phong ấn Liễu Phàm lão tổ là?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận