Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 426 - Long châu và Long Môn

Nhân vật tuyệt thế như thế, nếu như không phải gặp được Lý Nguyên, chắc chắn hắn có thể chứng được Đại Đạo lần nữa.
Dương Mi lão tổ nhìn Lý Nguyên, vẻ bội phục trên mặt càng tăng lên.
Bí hiểm như Bàn Cổ, nhưng ở trước mặt Lý Nguyên, lại yếu đuối giống như trẻ sơ sinh.
Lý Nguyên, mới là tồn tại chí cao sâu không lường được, không đo lường được nhất.
Mấy người Ðát Kỷ, Hằng Nga, Bạch Ngọc Tảo, Bạch Lăng nghe thấy bí mật như vậy, cũng bị chấn động đến mức tinh thần phát quay cuồng.
Thì ra Long tộc trấn áp Hải Nhãn, Phượng tộc trấn áp Hỏa Nhãn, tộc Kỳ Lân trấn áp Địa Nhãn, Cộng Công phá hủy núi Bất Chu, lại còn bao hàm nhiều bí mật như vậy.
Hồng Quân lấy lại tinh thần từ trong rung động, hắn phát sầu nói: “Muốn phá hủy trấn áp trận nhãn của Địa, Hỏa, Phong, Thủy thì phải đấu trực diện với Bàn Cổ, khó, rất khó.”
Quả thật rất khó!
Có thể nói, hôm nay Bàn Cổ đã có thành tựu, trừ khi Lý Nguyên ra tay, nếu không cho dù là Hồng Quân, hay là Dương Mi lão tổ, không có cách nào phá hủy trận nhãn bên trong Địa, Hỏa Phong Thủy.
Chẳng qua, Lý Nguyên làm việc tùy tâm, hơn nữa phá hủy trận nhãn của Địa Hỏa Phong Thủy, ảnh hưởng lớn nhất phải kể tới Nhân tộc trời sinh nhỏ bé.
Đến lúc đó tứ đại thiên tai cùng xuất hiện ở hồng hoang, Nhân tộc bé nhỏ gần như là không thể chống cự, nhất định sẽ tử thương vô số.
Thế nên, trừ khi Bàn Cổ không biết trời cao đất rộng cố ý tìm đường chết, tới chọc giận Lý Nguyên, nếu không Lý Nguyên sẽ không ra tay.
Hồng Quân cũng biết điểm này, thế nên, hắn không lên tiếng cầu xin Lý Nguyên ra tay.
Hắn biết mình không có mặt mũi này.
Âm thầm cảm thán một phen, Hồng Quân và Dương Mi lão tổ trước sau nói cáo từ với Lý Nguyên, rời khỏi phủ đệ.
Lúc này Ðát Kỷ cũng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Đôi mắt to trong veo như nước vụt sáng nhìn chằm chằm ca ca, thở dài nói: “Ca ca, thì ra ngươi lợi hại như thế, lợi hại khiến ta cũng có chút không dám gọi ngươi là ca ca.”
Hằng Nga bên cạnh nghe vậy, lòng không khỏi đồng cảm.
Nàng không dám gọi Lý Nguyên công tử, cảm thấy gọi công tử là mạo phạm Lý Nguyên.
Lý Nguyên véo mũi Ðát Kỷ, hắn cưng chiều cười nói: “Cõi đời này còn có gì ngươi không dám làm? Hải Nhãn nguy hiểm như thế, ngươi không biết nặng nhẹ mà xong vào bên trong.”
Bạch Ngọc Tảo, Bạch Lăng, Hằng Nga thấy Lý Nguyên hành động thân mật với Ðát Kỷ như thế, trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh một tia hâm mộ.
Đây là Đại Đạo đó.
Ta rất muốn thân mật với Lý Nguyên như thế.
Thấy ca ca véo mũi mình, tâm trạng Ðát Kỷ thả lỏng, chỉ cảm thấy ca ca vẫn là ca ca, không bởi vì là Đại Đạo mà thay đổi.
Nàng lôi kéo tay Lý Nguyên, làm nũng nói: “Còn không phải ta muốn thử phòng ngự cực hạn của bộ y phục, ai kêu trước kia ngươi không nói cho ta gì cả.”
Lý Nguyên liếc mắt: “Sao ta không nói cho ngươi? Ta đã nói với ngươi rồi, y phục ngươi là Hỗn độn chí bảo, tu vi ta còn lợi hại hơn Đại Đạo, chẳng qua là một mực ngươi không tin.”
Ðát Kỷ cũng liếc mắt: “Người bình thường có thể tin lời ngươi nói không? Ta còn tưởng rằng ngươi đang khoác lác, nào biết đâu ngươi nói là sự thật.”
“Đúng rồi!”
Ðát Kỷ nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nàng nghi ngờ nhìn ca ca, nói: “Tại sao ban đầu khi ngươi tu luyện tới Địa Tiên kỳ có thiên kiếp phủ xuống, nhưng sau đó chưa từng có thiên kiếp phủ xuống vậy?”
Lý Nguyên nghe vậy, lập tức lấy trâm cài Phượng Hoàng trên đầu Ðát Kỷ xuống, hắn chỉ vào trên trâm cài Phượng Hoàng, Phượng Hoàng trong miệng hàm chứa một viên bảo châu nói: “Ngươi xem đây là cái gì?”
“Đây là cái gì?”
Ðát Kỷ nghi ngờ mở trừng hai mắt.
Lý Nguyên giải thích: “Đây là Hỗn Độn châu, bên trong tự thành một thế giới Hỗn Độn, cài nó lên, chẳng những có thể đủ sức che đậy thiên cơ, mà còn có thể tránh né thiên kiếp.”
Ban đầu sau khi Lý Nguyên tu luyện tới Địa Tiên kỳ, trong lúc vô tình chiếm được Hỗn Độn châu, thế nên sau khi hắn đột phá tu vi, không còn khiến trời đất sinh dị tượng.
Sau này, Hỗn Độn châu không có tác dụng với hắn, hắn khảm Hỗn Độn châu lên quanh trâm cài, đưa cho Ðát Kỷ.
“Thì ra đây là Hỗn Độn Châu.”
Giờ Ðát Kỷ mới hiểu trâm cài trên đầu mình lại bất phàm như thế.
Bạch Ngọc Tảo và Hằng Nga thấy dáng vẻ Ðát Kỷ hồ đồ, trong lòng không khỏi càng cảm khái.
Có một ca ca Đại Đạo, thật tốt!
“Những năm gần đây, ngươi tu luyện lại chưa từng gặp phải Thiên kiếp, chẳng lẽ ngươi không nghĩ một chút nguyên nhân sao?”
Lý Nguyên búng một chút cái trán của muội muội hồ đồ
Ðát Kỷ che trán, ngại quá.
“Hà hà, ta còn tưởng rằng ta là thiên tài tuyệt thế cơ.”
“Ha hả, không khác ngu ngốc tuyệt thế lắm.”
Hắn không khách khí cười nhạo.
Ðát Kỷ thấy ca ca lại dám trào phúng mình, lập tức tức giận kéo tay ca ca, định hung hăng cắn một cái.
Lý Nguyên thấy thế, vội vàng rụt tay trở về: “Ngươi là chó à, sao cứ cắn người thế?”
Ðát Kỷ lộ răng trắng nhỏ nói: “Ai kêu ngươi cười nhạo người ta!”
Hằng Nga, Bạch Lăng nhìn thấy Ðát Kỷ và Lý Nguyên đùa giỡn thoải mái như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Lúc này, Bạch Ngọc Tảo đi tới trước mặt Lý Nguyên, nàng cung kính thi lễ nói: “Bạch Ngọc Tảo bái kiến Lý tiền bối. Lúc trước, tiền bối cứu tiểu nữ, ta vô cùng cảm kích.”
Lý Nguyên gật đầu: “Không có gì, chẳng qua là thuận tay thôi.”
Bạch Lăng sợ hãi gọi Lý Nguyên một tiếng: “Lý Nguyên ca ca.”
Lúc trước nàng khi ở nơi này, vẫn theo Ðát Kỷ gọi Lý Nguyên là ca ca.
Chẳng qua, Bạch Ngọc Tảo thấy con gái lại gọi Lý Nguyên là ca ca, không khỏi sợ hết hồn, nàng nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở con gái: “Tại sao ngươi có thể gọi tiền bối là ca ca? Quá thất lễ, phải gọi tiền bối mới đúng.”
Nàng còn muốn nói xin lỗi với Lý Nguyên, Lý Nguyên lại khoát tay áo nói: “Không sao, dù sao cũng chỉ là cách gọi.”
Bạch Ngọc Tảo thấy Lý Nguyên không ngại, trong lòng nhất thời có phần không biết nên nói gì cho phải.
Ta gọi tiền bối, con gái lại gọi là ca ca, vậy quá kỳ quái! Nàng nhịn xuống cả giác khác thường trong lòng, lập tức lấy túi Càn Khôn của mình, nói: “Lúc trước ta ở bên trong Hải Nhãn, lấy những Thủy Linh châu này, không nghĩ tới gặp phải phiền toái lớn như vậy, làm phiền tiền bối ra tay cứu giúp, những Thủy Linh châu, vẫn là đưa cho tiền bối giữ thì hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận