Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2341 - Chém gió kinh quá! (2)

Đào Thiến Thiến: “Nếu như ta tin, thì chính là trí thông minh của ta có vấn đề.”
Giang Lan thấy Đào Thiến Thiến vẫn không tin thì chỉ cười khổ một cái.
“Trước mắt không nói đến chuyện khoác lác này nữa, cái kia, vừa rồi tại sao ngươi lại dẫn ta đến đây”
Đào Thiến Thiến khẽ than phiền với Giang Lan.
Giang Lan khó hiểu hỏi lại: “Không phải ngươi vừa mới xuyên qua, không có chỗ ở hay sao?”
Đào Thiến Thiến: “Đúng là ta không có chỗ ở, nhưng chỗ này cũng không phải là của ngươi, ngươi không làm chủ, ta ở cũng bất tiện.”
Giang Lan phản bác: “Nếu như ngươi cảm thấy ngại, thì trả tiền phòng là được rồi. Nơi này vốn là một khách điếm, công tử nhà ta cũng không để ý thân phận và lai lịch của ngươi, ngươi ở đây là hợp lý quá rồi còn gì.”
Hợp lý à?
Đào Thiến Thiến cảm thấy rất quan ngại.
Nói cho cùng, Lý Nguyên đã đoán được chính xác thân phận người xuyên việt của nàng.
Cũng biết rõ việc nàng sử dụng pháp bảo mới xuyên qua được.
Cảm giác bí mật bị người ta nhìn thấu hết, đúng thật quá khủng khiếp.
Nàng thật sự không muốn sống bên cạnh Lý Nguyên đâu.
Đáng tiếc.
Hôm nay Đào Thiến Thiến không quay lại thế giới Hồng Mậu được, nếu không, nàng đã quay về thế giới Hồng Mậu rôì.
Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, chỉ có thế giới Hồng Mậu là an toàn nhất.
Ôi chao.
Nghĩ đến chuyện ở đây, Đào Thiến Thiến không khỏi thở dài thườn thượt.
Pháp bảo mà nàng dùng để xuyên đến Hồng Hoang là một thứ giống như sợi dây thừng.
Bị Đào Thiến Thiến gọi là Dây Thừng Thông Thiên.
Dây Thừng Thông Thiên này là được Đào Thiến Thiến dùng tinh huyết tế luyện, sau đó Đào Thiến Thiến mới không chế được nó.
Chỉ cần dùng ý niệm ma pháp để điều khiển Dây Thừng Thông Thiên.
Dây Thừng Thông Thiên sẽ hướng thẳng lên bầu trời.
Tiếp đó là leo dọc theo Dây Thừng Thông Thiên lên.
Leo đến đoạn cuối cùng của sợi dây là đi đến một thế giới khác.
Thế giới đầu tiên mà Đào Thiến Thiến dùng Dây Thừng Thông Thiên để xuyên qua là một thế giới vô cùng kỳ lạ.
Trong thế giới này, côn trùng là loài tồn tại duy nhất.
Những con côn trùng này không khác mấy so với Đào Thiến Thiến, nhưng lại rất hung hăng, rất hiếu chiến.
Những con côn trùng này có lớp vảy đao thương bất nhập, còn có một hàm răng có thể cắn hết mọi thứ.
Bọn chúng sẽ ăn hết tất cả động vật, thực vật mà chúng nhìn thấy.
Kể cả là con thú to lớn gấp trăm ngàn lần những con côn trùng này cũng đều bị chúng xâu xé trong chốc lát.
Nơi mà những con côn trùng này đi qua thì đều trở thành một vùng đất chết, trụi lủi không còn một mảnh.
Sau khi Đào Thiến Thiến xuyên qua chưa được bao lâu thì đã bị những con côn trùng này phát hiện.
Nếu không phải nàng kịp thời sử dụng Dây Thừng Thông Thiên để rời khỏi thế giới đó.
Nói không chừng bây giờ nàng đã trở thành một đống xương trắng rồi.
Nhưng điều khiến cho Đào Thiến Thiến cảm thấy tuyệt vọng nhất lại là, sau khi nàng rời khỏi thế giới Trùng tộc, thế giới mà nàng đến lại không phải là thế giới Hồng Mậu mà là một thế giới khác.
Thế giới này là một cái biển lửa, khắp nơi đều là núi lửa phun trào, trên mặt đất toàn là dung nham nóng chảy.
Nếu không phải Đào Thiến Thiến có ma pháp thì chỉ sợ khi vừa mới xuyên qua thế giới này nàng đã bị hỏa diễm đổt cho thành tro bụi rồi.
Cái thế giới này căn bản là không thể nào sinh tồn được.
Đào Thiến Thiến chỉ đành vội vàng dùng Dây Thừng Thông Thiên rời khỏi thế giới đó.
Sau khi rời khỏi thế giới Hỏa Diễm, Đào Thiến Thiến vẫn chưa thể trở về thế giới Hồng Mậu.
Nàng vừa đặt chân đến một thế giới ngập trong biển nước.
Trong biển nước này là thế giới của những quái vật đại dương sinh tồn.
Những quái vật đại dương sau khi trông thấy Đào Thiến Thiến thì chỉ muốn lấy Đào Thiến Thiến làm món ăn, chúng tranh nhau cướp đoạt Đào Thiến Thiến.
Hết cách Đào Thiến Thiến chỉ còn nước rời khỏi thế giới này.
Đào Thiến Thiến xuyên qua đến Hồng Hoang, đây đã là lần thứ chín nàng xuyên việt.
Cũng chỉ có thế giới này là trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Có thể miễn cưỡng để người ta sống được.
Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì thật sự Đào Thiến Thiến cũng không muốn phải xuyên việt nữa.
Miễn cho thế giới sau khi xuyên việt còn không được bằng thế giới trước đó.
Đào Thiến Thiến không ngừng âm thầm cảm khái, trên mặt lại không dám để lộ vẻ do dự.
Nàng đáp lại Giang Lan: “Có muốn ở hay không đợi lát nữa rồi tính. Phải rồi.”
Nàng thắc mắc nhìn Giang Lan, hỏi: “Nếu ngươi là người xuyên việt thì hẳn phải có mục đích của mình, tại sao lại muốn làm thú cưng của người khác?”
Giang Lan bình thản trả lời: “Công tử vốn dịu dàng, thực lực lại mạnh mẽ, còn biết nấu nướng đủ loại món ăn mỹ vị, làm thú cưng cho hắn cũng không sao.”
Giang Lan nghĩ thế làm cho Đào Thiến Thiến không biết nói gì hơn.
Dù có thế nào thì nàng sẽ không bao giờ làm thú cưng cho người khác.
“Rõ ràng ngươi có thể nói, vì sao trước đó không trả lời?”
Đào Thiến Thiến lại tò mò.
Giang Lan không định nói ra ý nghĩ thật của mình cho Đào Thiến Thiến.
Nàng chỉ trả lời bâng quơ: “Lên tiếng nói chuyện thì không thể làm một con thú cưng tốt được.”
Đào Thiến Thiến đáp lời: “Có vẻ như ngươi thật sự muốn làm thú cưng rồi.”
“Rột rột rột!”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên, âm thanh đói bụng vang lên.
Giang Lan nghe thấy thì liếc mắt nhìn bụng của Đào Thiến Thiến.
Sắc mặt của Đào Thiến Thiến thoắt cái trở nên đỏ bừng.
Nàng quá xấu hổ chỉ lí nhí: “Mấy ngày nay ta chưa ăn gì cả.”
Kể từ khi nàng sử dụng Dây Thừng Thông Thiên để xuyên việt, đến được mấy cái thế giới sống còn khó chứ đừng nói đên chuyên ăn uống.
Mà ở thế giới Hồng Mậu, bất kể là tu luyện võ kỹ, hay là tu luyện ma pháp đều không có cách nói nào là ích cốc.
Cho nên nàng đã đói bụng từ lâu.
Giang Lan nghe xong, không hề cười nhạo Đào Thiến Thiến.
Chỉ thấy nàng móc móc, trên móng mèo xuất hiện thêm một miếng khoai tây chiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận