Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 148 - Công chúa Long tộc rửa bát!

Nàng cầu xin Lý Nguyên: “Ông chủ, nếu ngươi đã biết ta là Long Nữ vậy ngươi thả ta đi đi. Long tộc bọn ta giàu có khắp tứ hải, ta đảm bảo sau khi quay về sẽ trả lại ngươi số tiền ta nợ ngươi, không, trả lại gấp đôi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta lòng dạ độc ác.”
“Phi, phi.” Ngao Châu vội vàng phun hai cái: “Đều tại cái miệng thối của ta, do mắt ta mù, ông chủ không hề độc ác tí nào. Một bữa cơm chỉ bắt ta rửa bát bốn trăm năm, quả thực quá hợp lý rồi.”
Lý Nguyên lại nói: “Tim gan phèo phổi của ta đều đen, à ngay cả ruột cũng đen.”
“Ôi ôi ôi, đợi đến lúc rửa bát xong bốn trăm năm ta đã thành lão cô nương rồi. Ông chủ thông tình đạt lý nhất nhất ơi, ngươi thương xót ta đi.”
Ngao Châu đầy vẻ đau xót.
Lý Nguyên: “Đừng giả vờ khóc nữa, chả rơi lấy một giọt nước mắt nào, thấp kém.”
Ngao Châu tủi thân nói: “Ta đã cố gắng hết sức rồi, dù khóc không ra nước mắt nhưng ta thật sự rất đau lòng.”
Lý Nguyên trêu đối phương cũng đủ rồi, liền vẫy tay nói: “Bỏ đi, mau về Đông Hải của ngươi đi, sau này đừng ăn quỵt nữa.”
Ăn một bữa cơm bắt người ta rửa bát bốn trăm năm, quả thật hơi quá đáng.
“Yeah!” Ngao Châu thấy Lý Nguyên đồng ý thả nàng đi, không khỏi vui mừng nhảy cẫng lên.
“Ông chủ, ngươi thật sự quá tốt!” Nàng đầy cảm kích nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Ngươi đừng ở sau lưng nói ta lòng dạ độc ác là được rồi.”
“Không, sẽ không, không bao giờ.” Ngao Châu vội vàng đảm bảo.
“Ta đảm bảo sau khi quay về lập tức trả lại tiền cơm.”
Lấy lại được tự do, Ngao Châu vui mừng không thôi, sau khi từ biệt Lý Nguyên và Lâm Thiên Huyết nàng chạy vụt ra khỏi thành.
Kích động đến nỗi ngay cả tạp dề cũng chưa kịp đổi.
“A, pháp lực của ta vậy mà khôi phục rồi.”
Vừa chạy ra khỏi cửa thành, Ngao Châu đã phát hiện ra một chuyện.
Trong thời gian bị nhốt ở Khoái Hoạt Lâm, pháp lực của nàng không biết làm sao mà biến mất.
Đây cũng là lý do mà nàng bỏ chạy mấy lần cũng không thoát khỏi Khoái Hoạt Lâm.
“Thật sự kỳ lạ, lẽ nào trong Khoái Hoạt Lâm có người phong ấn pháp lực của ta? Nhưng mà bọn người Lâm đại tỷ không giống như có pháp lực, hơn nữa người có pháp lực sao có thể đến tửu lầu làm công?”
Ngao Châu cảm thấy trong lòng có vô số thắc mắc.
Nhưng mà nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, nàng cũng không thèm nghĩ nữa, lập tức sử dụng thuật ngự phong bay về Đông Hải.
“Lâu như vậy không về gặp phụ vương, có lẽ phụ vương sẽ lo lắng lắm.”
Tốn hơn nửa ngày trời, Ngao Châu đã bay đến Đông Hải.
“Tiểu công chúa quay về rồi!”
Vừa đến Đông Hải, Ngao Châu đã bị các lính tôm tướng của đang tuần biển phát hiện.
Có người đi lên nghênh đón Ngao Châu, có người vội vàng đến Long cung bẩm báo Ngao Quang Long Vương Đông Hải.
Ngao Châu về đến Long cung đã thấy Ngao Quang, mẫu hậu, và các huynh đệ tỷ tỷ đứng đợi ở ngoài đại điện.
“Phụ vương, mẫu hậu, nữ nhi cuối cùng cũng gặp được các ngươi rồi.”
Ngao Châu phấn khởi gọi mọi người.
Thật không dễ dàng, suýt nữa phải rửa bát bốn trăm năm mới có thể gặp lại mọi người.
“Long nhi, khoảng thời gian này ngươi đi đâu vậy? Tại sao dùng mọi cách cũng không liên lạc được với ngươi?”
Nhìn thấy Ngao Châu, Ngao Quang kích động hỏi.
“Nói ra thì dài lắm...”
Sau đó Ngao Châu kể lại sự việc đã xảy ra trong thành Triều Ca cho mọi người nghe.
“Cũng may ông chủ đó không độc ác lắm, thấy nữ nhi cầu tình liền thả nữ nhi về.”
“Cái gì? Thế mà lại bắt công chúa Long tộc rửa bát, tửu lầu Nhân tộc này cũng to gan lớn mật quá rồi!”
Bên cạnh là một nam tử phong độ hiên ngang nghe xong lời Ngao Châu kể, không khỏi giận tím mặt.
Các Long tử Long nữ ở xung quanh lòng đầy căm phẫn.
“Hành vi như vậy, quả thật đang sỉ nhục Long tộc chúng ta.”
“Không thể tha thứ.”
Ngao Châu lại giải thích với nam tử phong độ hiên ngang kia: “Ngao Bính ca ca đừng nổi giận, thật ra bọn họ cũng không hề ngược đãi ta. Ta đã ăn đồ ăn, không đưa tiền, rửa bát cũng là chuyện đương nhiên.”
Ngao Bính nổi giận đùng đùng nói: “Nhưng ăn một bữa lại rửa bát bốn trăm năm, cũng quá ác độc rồi.”
Ngao Châu nói: “Chủ yếu là do đồ ăn quá ngon, cũng rất đắt.”
Nghĩ đến đồ ăn của Khoái Hoạt Lâm, Ngao Châu không nén nổi chảy nước miếng.
Thật sự rất ngon
“Tiểu muội, sao ngươi lại nói giúp cho người bắt nạt ngươi vậy chứ?” Một vị Long nữ dung mạo thanh tú thắc mắc hỏi.
Ngao Châu nói: “Thính Tâm tỷ tỷ, ta không nói giúp cho bọn họ, chỉ là nói thật mà thôi.”
“Đừng nói là tiểu muội rửa bát rồi tẩy não luôn rồi đó chứ.”
Trong đám người vang lên một tiếng nói thầm.
Trên trán Ngao Châu lập tức hiện lên ba vạch đen.
Ngao Châu không quan tâm đến mọi người chỉ nói với Ngao Quang: “Nữ nhi phải quay về trả tiền nợ cơm cho bọn họ, không ở đây lâu nữa.”
Ngao Quang suy nghĩ rồi nói: “Phụ vương đi cùng với ngươi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là người thế nào mà lại dám bắt công chúa Long tộc rửa bát.”
“Phụ vương muốn đi cũng được nhưng tuyệt đối đừng nổi giận.” Ngao Châu nhắc nhở.
Ngao Quang: “Yên tâm, phụ vương không nổi giận.”
Hừ hừ, ta không nổi giận chỉ là phải dạy cho ông chủ lòng dạ ác độc đó một bài học.
Thế mà lại dám bảo nữ nhi của ta rửa bát, ta cũng sẽ bắt hắn đến Đông Hải, để hắn quét dọn Long cung bốn trăm năm.
Không lâu sau, Ngao Châu mang theo một ít châu báu cùng Ngao Quang rời khỏi Long cung, bay đến thành Triều Ca.
“Sư phụ mấy lần trước đến chính là nơi này sao?” Một đạo nhân nho nhã mặc Thủy Hợp phục, trong tay cầm phất trần, cung kính hỏi Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ gật đầu: “Không sai”, hắn nhắc nhở Đa Bảo giáo chủ: “Lát nữa sau khi đi vào, ngươi đừng gọi ta là sư phụ, cứ gọi ta là Tề thiên đạo hữu là được rồi.”
Đa Bảo đạo nhân nghe vậy không khỏi há hốc mồm, hắn vừa căng thẳng vừa thấp thỏm lo âu: “Đệ tử làm sao dám gọi sư phụ là đạo hữu, đây chẳng phải là làm khó đệ tử sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận