Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 425 - Bí mật trấn áp Hải Nhãn, sự bội phục của Hồng Quân!

Tổ Long thấy Hải Nhãn đi thông không gian trong viện Lý Nguyên đột nhiên rung động, lập tức biết ý định của Lý Nguyên, hắn không khỏi vội vàng cao giọng hô: “Xin tiền bối chờ một chút, tại hạ có một món đồ, hi vọng Ðát Kỷ tiên tử có thể thay ta giao cho Long tộc.”
Vừa nói, cằm Tổ Long há miệng ra, trong miệng lập tức phun ra một viên bảo châu màu vàng cỡ cỡ nắm tay.
“Phiền tiền bối rồi!”
Tổ Long cầu xin nói.
Tổ Long không dám hy vọng xa vời Lý Nguyên có thể cứu hắn ra ngoài, hắn chỉ hy vọng có thể giao chí bảo của Long tộc cho họ.
Lý Nguyên nghĩ đến Ngao Châu, trong lòng vừa động, bảo châu màu vàng lập tức bay vào trong tay của hắn.
Mà lúc này, lối đi không gian của Hải Nhãn và viện bị đóng lại hoàn toàn.
Tổ Long lập tức mất hình bóng nhóm người Lý Nguyên, không gian xung quanh lại yên tĩnh hẳn lên.
Yên tĩnh đến mức hình như thời gian cũng ngưng trôi.
Chẳng qua, trên mặt Tổ Long lại lộ ra một chút mừng rỡ.
Hắn hô về phía hư không: “Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối, suốt đời Long tộc không quên.”
Hắn hiểu nếu Lý Nguyên nếu lấy Long châu, nhất định là đồng ý hỗ trợ.
Hắn không lo lắng Long châu sẽ bị Lý Nguyên chiếm làm của riêng, sự tồn tại như Lý Nguyên sao có thể để ý một Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
“Hi vọng sau khi Long tộc nhận được Long châu, có thể có được năng lực tự vệ.”
Tổ Long thì thào lẩm bẩm.
Trong viện, nhóm người Bạch Ngọc Tảo, Hằng Nga thu hồi ánh mắt từ trong Hải Nhãn, bọn họ nghĩ lại tất cả vừa mới xảy ra, trong lòng chỉ cảm thấy tựa như ảo mộng, cực kỳ không chân thật.
Về phần câu nói cuối cùng của Tổ Long, bởi vì lúc ấy Lý Nguyên đã bắt đầu đóng lối đi giữa Hải Nhãn và viện, vì vậy bọn họ không nghe thấy.
Ánh mắt Hồng Quân lóe lên một cái, hắn hỏi Lý Nguyên: “Lý, Lý tiền bối, ngươi dễ dàng thả Bàn Cổ như vậy sao?”
Lý Nguyên nắm giữ Long tộc, cười như không cười nhìn Hồng Quân, nói: “Không thả hắn, vậy ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào? Chém giết hắn sao? Đây không phải là lợi lộc cho ngươi sao?”
Trên mặt Hồng Quân lộ ra một chút vẻ cười mỉa.
Quả thật sự tồn tại của Bàn Cổ khiến cuộc sống của hắn khó yên ổn, cảm nhận uy hiếp rất lớn.
Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Bàn Cổ, trong lòng hiển nhiên hy vọng Lý Nguyên có thể trực tiếp giết chết Bàn Cổ.
Hồng Quân biết suy nghĩ của mình không thể gạt được Lý Nguyên, vì vậy hắn không phủ nhận.
Chỉ thấy một bên Dương Mi lão tổ thở dài nói: “Bàn Cổ muốn thu hoạch toàn bộ linh khí của cả hồng hoang để dùng riêng, nhưng cứ như vậy, hồng hoang sẽ trở thành thế giới không có chút linh khí. Điều này đối với sinh linh hồng hoang, thật sự là quá bi ai.”
Lý Nguyên nói: “Cho dù không có linh khí, sẽ có những vật khác thay thế linh khí, khiến nhân loại phát triển.”
Ví dụ như khoa học kỹ thuật.
Chỉ có điều, chủng tộc khác không có linh khí sẽ vĩnh viễn không thể sinh ra linh trí, cuối cùng toàn bộ biến thành súc sinh.
Hồng Quân thấy Lý Nguyên hoàn toàn thờ ơ với việc linh khí hồng hoang có thể khô kiệt, muốn để Lý Nguyên tới ngăn cản chuyện này xảy ra hiển nhiên là điều không thể nào.
Cho nên, hắn dứt khoát trực tiếp hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi Lý tiền bối, không biết cách nào khiến linh khí không khô kiệt không?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Trong đó có một biện pháp! Ngươi đã biết rồi, chỉ cần tránh khỏi sát kiếp phá hư hồng hoang, là có thể duy trì linh khí hồng hoang ổn định.”
“Nhưng sát kiếp là đại thế Thiên Đạo, không thể tránh được.”
Hồng Quân tiếc nuối nói.
Mặc dù hắn sắp xếp một vài tay sau cho Thông Thiên giáo chủ, nhưng hắn căn bản không thể bảo đảm, Thông Thiên giáo chủ có thể nghịch thiên cải mệnh, để Triệt giáo nhất thống hồng hoang.
Hồng Quân đột nhiên kịp phản ứng.
Nếu Lý Nguyên nói “Một biện pháp trong đó.” Vậy nói rõ, hắn còn có những biện pháp khác.
Hồng Quân vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Lý tiền bối còn có những biện pháp khác?”
Lý Nguyên: “Biện pháp thứ nhất, thật ra thì chỉ là trị phần ngọn, biện pháp thứ hai, có thể trị tận gốc.”
Hồng Quân kích động nói: “Xin tiền bối chỉ cho.”
Hằng Nga, Bạch Ngọc Tảo thấy Hồng Quân ở trước mặt Lý Nguyên cung kính và tôn trọng giống như đệ tử đối mặt với sư phụ, chỉ cảm thấy cảnh này thật sự là quá ghê gớm.
Lý Nguyên hồi đáp: “Biện pháp thứ hai rất đơn giản, phá hư bốn món trấn áp bốn Địa Nhãn, Hỏa Nhãn, Hải Nhãn, Phượng Nhãn đi, để Địa, Hoả, Phong, Thủy mới phun trào, mặc cho hồng hoang trải qua bao nhiêu sát kiếp, linh khí sẽ không khô kiệt.
Chỉ có điều, kể từ đó, hồng hoang thường cứ cách một khoảng thời gian, sẽ lại rơi vào một trong bốn loại thiên tai là hỏa hoạn, nạn lụt, nạn bão, động đất.
Địa, Hoả, Phong, Thủy mới phun trào, đối với sinh linh hồng hoang, có thể là thiên tai diệt thế khổng lồ, nhưng đối với bản thân hồng hoang, lại là ngọn nguồn sinh ra linh khí.
Thế nên trong một khoảng thời gian, tất có mất mát.
Trong lúc mất thì tất có được.”
“Thì ra là như vậy!”
Hồng Quân nghe Lý Nguyên kể rõ, đột nhiên hiểu mọi thứ.
Hắn không khỏi liên tục thở dài nói: “Khó trách Thiên Đạo muốn sắp xếp Long tộc trấn áp Hải Nhãn, muốn Phượng tộc trấn áp Hỏa Nhãn, muốn tộc Kỳ Lân trấn áp Địa Nhãn, muốn núi Bất Chu gãy lìa, trấn áp Phong Nhãn, thì ra bởi vì Bàn Cổ muốn trấn áp tứ đại bản nguyên Địa, Hoả, Phong, Thủy, muốn khiến tứ đại bản nguyên không thể phụng dưỡng hồng hoang, thế nên linh khí hồng hoang mới càng ngày càng ít, lúc này Bàn Cổ mới có thể tích góp từng tí một linh khí tới khi đầy đủ, khôi phục thực lực.”
Từng bước như cờ, quả nhiên tinh diệu tuyệt luân!
Hồng Quân càng không ngừng bội phục tính toán của Bàn Cổ.
Trấn áp Địa Hỏa Phong Thủy, xem như trợ giúp hồng hoang vạn tộc, khiến sinh linh vạn tộc không chịu tổn thương của Địa, Hỏa, Phong, Thủy, nhưng thật ra thì, chặn sinh linh vạn tộc đạt được ngọn nguồn của linh khí.
Cao, thật sự là cao tay! Trên mặt Dương Mi lão tổ lộ vẻ bội phục.
Hắn không nghĩ ra, chẳng những thực lực Bàn Cổ khiến hắn ngửa cổ nhìn núi cao, ngay cả tính toán cũng khiến hắn cảm thấy không bằng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận