Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1528 - Ngươi yếu như thần! (2)

Ơ, quên mất, đây là tên biến thái có thể biết suy nghĩ của ta.
“Bốp!”
Bỗng nhiên, trên trán của nàng lại bị búng cái nữa.
Hu hu hu, cha ơi, ta biết lỗi rồi!
Ngay lúc hai người nói chuyện, hai bên đánh nhau trong trận thi đấu đã phân thắng bại rồi.
Kết quả tất nhiên không nằm ngoài suy đoán của Lý Nguyên, Okita Souji không phải đối thủ của Linh Phúc Thần, đã chết trên chiến trường.
Thấy kết quả này, Băng Băng rất thất vọng, nhưng cũng thầm khâm phục sự tiên tri của Lý Nguyên.
Nếu Lý Nguyên thần kỳ như vậy, thì hắn chắc chắn có thể chiến thắng thần linh nhỉ?
“Hỏng rồi.”
Băng Băng đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng sốt ruột nói với Lý Nguyên: “Cái đó, chúng ta nên lên giác đấu trường thế nào?”
Người được chọn xuất chiến của nhân loại hoàn toàn là Brynhild sắp xếp, bọn họ không quen biết Brynhild, nên lên sân thế nào?
Thậm chí, nàng đều không biết, bản thân nên đến giác đấu trường thế nào.
Cũng không có chỉ đường.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ sốt ruột của Băng Băng, biểu cảm hơi bất đắc dĩ: “Cái đầu óc này của ngươi, có hơi thiếu nha!”
Băng Băng tức phồng má hỏi: “Sao đầu óc của ta lại thiếu nợ?”
Lý Nguyên: “Ta còn có thể đến thế giới này, muốn lên sân, điều này không phải là chuyện vài phút à?”
Băng Băng phản ứng lại: “Ế, đúng là như vậy ha!”
Biểu cảm của nàng lập tức trở nên phấn chấn.
Lý Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Băng Băng xấu hổ lè lưỡi, nàng giải thích nói: “Thực ra ta không ngốc, chỉ là vừa rồi bị ngươi búng trán mấy cái, hơi bị chấn động não! Cho nên, đều tại ngươi!”
Lý Nguyên: “…”
Thấy quyết đấu lần thứ sáu, nhân loại vẫn bị thua, nhân loại muôn vàn biểu cảm tuyệt vọng, trực tiếp đạt đến đỉnh điểm.
Vô số người hai tay ôm đầu, đều không biết nên nói gì cho phải.
Thậm chí đã có người bắt đầu gọi điện thoại từ biệt người nhà, nói rõ lời trong lòng bình thường không dám mở lời.
Có một số người tuyệt vọng, bắt đầu thấy chẳng còn gì để mất, không kiêng nể phá hoại cửa hàng xung quanh, cướp giật đồ đạc, thậm chí là tấn công người đi đường.
Bọn họ đã không còn quan tâm pháp luật nữa, muốn tiến hành sự điên cuồng cuối cùng nhân lúc trước khi thần linh xóa sổ nhân loại.
Còn bên thần linh đương nhiên là ngày càng đắc ý hơn rồi.
Bọn họ cười to không chút kiêng dè, chỉ cảm thấy kết quả đã không có hồi hộp.
“Ha ha ha, nhân loại đúng là yếu quá!”
“Sáu trận thi đấu toàn thua, nhân loại, kém hết nói!”
“Chiến đấu nghiêng về một bên, bỗng nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, không hồi hộp chút nào.”
“Từ sau khi Brynhild đưa ra ‘Ragnarok’, thì đã không có hồi hội, sao nhân loại có thể chiến thắng thần linh?”
“Không biết trận thi đấu cuối cùng, nhân loại sẽ phái người nào xuất chiến?”
“Mặc kệ phái người nào, đều là tìm chết thôi!”
“Mười ba trận thi đấu, không ngờ chỉ tiến hành đến trận thứ bảy đã sắp kết thúc rồi, nhân loại không cố gắng quá rồi!”
Trong lòng Brynhild lạnh như băng, đừng nói nhân loại tuyệt vọng, bây giờ nàng cũng tuyệt vọng rồi.
Nàng bắt đầu cảm thấy bản thân thật sự chỉ là làm chuyện vô ích giống như thần linh khác cười nhạo.
Muốn dùng nhân loại để chống lại thần linh, hoàn toàn chính là nói chuyện viển vông.
“Tỷ tỷ đại nhân, bây giờ nên làm thế nào?”
Viền mắt Goll đỏ lên, nôn nóng hỏi tỷ tỷ.
Lại một tỷ tỷ Valkyrie chết rồi, mà nhân loại thua thêm một trận nữa thì sẽ bị thần linh xóa sổ triệt để, điều này khiến nàng hoàn toàn trở nên hoang mang lo sợ.
Brynhild không biết nên trả lời tiểu muội thế nào, bởi vì bây giờ nàng cũng không biết nên làm thế nào.
Nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, anh hùng nhân loại nàng lựa chọn tỉ mỉ thật sự chọn đúng sao?
Thi đấu tiến hành đến bước này, nhân loại thật sự còn có thể đảo ngược tình thế sao?
Tiếp tục thi đấu còn ý nghĩa không?
“Tỷ tỷ đại nhân, ngươi chọn ra người thi đấu trận thứ bảy chưa?”
Goll hỏi tiếp.
Brynhild vẫn im lặng không nói.
“Trận thi đấu tiếp theo, để ta lên.”
Đúng lúc này, một giọng nói nam tử tràn đầy từ tính không hề có dấu hiệu báo trước chợt vang lên trong tay Brynhild và Goll.
Trong lòng hai người ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía tiếng nói.
Chỉ thấy một nam tử phương Đông và một nữ tử phương Đông, không biết đã đứng ở bên cạnh từ khi nào.
Nam tử phương Đông kia trông chỉ có khoảng hai mươi tuổi, để mái tóc dài màu đen, có một cặp mắt màu đen giống như vực sâu, trông vô cùng thần bí.
Hắn mặc một trường bào màu xanh nước biển lộng lẫy, dáng vẻ rất khôi ngô, cho dù là mỹ nam đệ nhất David được Thần giới công nhận, ở trước mặt nam tử phương Đông này đều trở nên ảm đạm phai màu.
Khiến cho người ta vừa thấy, tim đã đập thình thịch.
So với nam tử phương Đông nổi bật hơn người, tuy xuất trần như ngọc, nữ tử phương Đông bên cạnh kia trông cũng xinh đẹp đáng yêu, thanh xuân đẹp đẽ, nhưng mà rõ ràng rất bình thường so với mỹ nữ của Thần giới.
Nhìn hai nam nữ phương Đông đột nhiên xuất hiện này, Brynhild và Goll đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được trên người của hai người phương Đông này không hề có khí tức đặc biệt của thần linh.
Điều này chứng tỏ hai người phương Đông này là nhân loại.
Nhưng mà nhân loại lên khán đài này kiểu gì?
Nơi này đã được bày kết giới mạnh mẽ, chỉ có thần mới có thể ra vào nơi này.
Quan trọng nhất là, bọn họ lại không phát hiện ra hai người phương Đông này đến bên cạnh mình thế nào.
Cho dù vừa rồi Brynhild có hơi ngẩn người vì chuyện thi đấu, nhưng không tới mức có người bước tới bên cạnh nàng, nàng cũng không cảm ứng được.
“Các ngươi là ai? Sao các ngươi vào được đây?”
Ngay lúc Brynhild thầm nghi ngờ, Goll đã lên tiếng hỏi ra nghi ngờ trong lòng với hai nam nữ phương Đông này.
Hai người này tất nhiên là Lý Nguyên và Băng Băng.
Băng Băng thấy mình chớp mắt đã đến bên trong giác đấu trường, còn tận mắt nhìn thấy Brynhild người thật, nàng rõ ràng rất kinh ngạc.
Điều này khiến nàng không khỏi càng có lòng tin hơn đối với thực lực của Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh: “Bọn ta là ai không quan trọng. Quan trọng là trận đấu tiếp theo, ta có thể đại diện cho nhân loại lên sân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận