Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1995 - Nói câu đầu tiên làm cho phá phòng thủ rồi!!

Tuy như vậy sẽ làm cho nàng mất đi một ít độ nhạy, nhưng mà dù sao bọn họ cũng không thể đánh tan phòng ngự của nàng, cho nên mất độ nhạy thì cứ mất đi.
Không quan trọng!
Trong khi cơ thể của Tô Trường Ly trở nên lớn hơn, Thế Giới chi thụ trong tay nàng cũng lớn hơn vô số lần.
Trong lúc quét ngang, Hỗn Độn dường như được định hình lại một lần nữa, mọi thứ đều bị đập tan tành, tro bụi diệt.
Ngay cả tám Đại Đế đối mặt với công kích khủng bố tuyệt luân này cũng đều phải lách mình né tránh, không dám đỡ đòn.
Nếu không, nếu bị Thế Giới chi thụ quét trúng, tuy sẽ không chết, nhưng nó chắc chắn sẽ đau.
Đáng tiếc, tuy uy lực của Thế Giới chi thụ vô tận, khiến Đại La Kim Tiên cũng phải kiêng kị, nhưng cảnh giới của Tô Trường Ly so với tám Đại Đế chênh lệch quá lớn, lại thêm lấy một địch tám, Tô Trường Ly vốn khó mà đánh trúng được tám vị Đại Đế.
Đương nhiên, tám vị Đại Đế có thể nhẹ nhàng đánh trúng Tô Trường Ly, nhưng những công kích này đều bị Nghê Thường Tiên Y của Tô Trường Ly hoàn toàn ngăn cản bên ngoài.
Căn bản là không bị thương chút nào.
Bởi vậy, không bên nào làm gì được bên nào, cục diện lập tức đi vào giằng co.
Tuy nhiên, tám vị Đại Đế cũng rất có lòng tin.
Bọn họ tin chắc rằng, lá chắn phòng ngự của Tô Trường Ly sẽ không chèo chống được bao lâu, sẽ phải bị bọn họ phá vỡ.
Một khi lá chắn phòng ngự bị phá vỡ, Tô Trường Ly sống hay chết, đều do tâm trạng của bọn họ quyết định.
“Tô Trường Ly, ta khuyên ngươi đừng phản kháng, vẫn là ngoan ngoãn đầu hàng đi, nếu như ngươi đầu hàng, chủ nhân nếu vui vẻ, có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Thương Thiên vừa công kích vừa khuyên Tô Trường Ly đầu hàng, giọng nói của hắn đầy trêu tức, hắn cũng không phải thật sự muốn Tô Trường Ly đầu hàng, chẳng qua là muốn nhìn trò cười của Tô Trường Ly, thuận tiện phá tan ý chí chiến đấu của Tô Trường Ly mà thôi.
Tô Trường Ly sống ở Hồng Hoang, tu luyện vô số thần thông, chẳng hạn như “Pháp Tướng Vạn Thiên”, “Tụ Lý Càn Khôn” , “Hòa Quang Đồng Trần”, “Hô Phong Hoán Vũ”…
Lúc này nàng sử dụng ra từng thần thông này, khiến cho toàn bộ hư không đều bị huyền quang phát ra từ thần thông của nàng bao trùm
Đáng tiếc, tuy thần thông của Tô Trường Ly tinh diệu tuyệt luân nhưng không thể đả thương được tám vị Đại Đế.
Nguyên nhân chính là, tám vị Đại Đế đã vượt qua sinh tử luân hồi, quá khứ và tương lai, đối với Tô Trường Ly thì tám người giống như bật hack, quá bug!
Đây không phải là thứ mà thần thông có thể bù đắp.
Điều này làm cho Tô Trường Ly có hơi tiếc nuối.
Sớm biết như thế, lúc đầu ta nên giống cô cô ăn nhiều tiên hạnh đạo văn chút, trực tiếp có được sức mạnh của ba ngàn pháp tắc, như vậy việc chiến đấu với kẻ địch chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều, tuy có chút tiếc nuối nhưng Tô Trường Ly không vì điều này mà nhụt chí, vẫn ra sức tấn công.
Coi như là mài giũa kinh nghiệm đấu pháp của mình.
Nàng nghe được Thương Thiên Đại Đế nói lời này, lập tức cười lạnh nói: “Thật là chuyện nực cười, chẳng qua chỉ là mấy con chó đáng thương vẫy đuôi mừng chủ, may mắn được chủ nhân thưởng cho mấy khúc xương mà thôi, cũng không biết thấy ngại diễu võ giương oai trước mặt trẫm, cũng xứng để trẫm đầu hàng?”
Bộ dáng vẫy đuôi mừng chủ của tám vị Đại Đế với Hoang Cổ Đại chúa tể thực sự cũng không khác chó là bao.
Thấy Tô Trường Ly so sánh họ với chó vẫy đuôi mừng chủ, da mặt của tám vị Đại Đế đều không nhịn được.
Bọn ta có thể làm, nhưng ngươi không được nói!
Vĩnh Sinh Đại Đế lạnh lùng nói: “Tô Trường Ly, đừng miệng lưỡi vớ vẩn, hôm ngươi phải chết, không ai có thể thay đổi được kết quả này.”
“Không sai!”
Thú Hoàng cũng mắng Tô Trường Ly: “Tô Trường Ly, ngươi đừng giãy giụa vô vị nữa, như vậy ngươi còn có thể chết thống khoái hơn chút. Bằng không, đợi lát nữa, ta cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Ta cho phép ngươi quỳ xuống trước mặt ta, làm chó vẫy đuôi mừng chủ.”
Vẻ mặt của Quang Minh Đại Đế lộ vẻ âm hiểm.
Tô Trường Ly châm chọc đáp: “Đúng là nói khoác không biết ngượng, mấy con chó ngay cả tính mạng cũng không làm chủ được, có năng lực gì mà đòi trẫm phải làm chó vẫy đuôi chứ?”
Tám vị Đại Đế: “...”
Tám người bị Tô Trường Ly dùng một câu chọc tức đến mức gương mặt vẹn vẹo, hàm răng nghiến ken két.
Giọng điệu thâm trầm của Trường Không Đại Đế vang lên: “Ngươi đã muốn làm chó, vậy đợi lát nữa, ta sẽ rút linh hồn của ngươi ra, cho ngươi vinh viễn chỉ có thể làm một con chó mẹ đi tranh giành thức ăn giống như một con chó điên!”
Tô Trường Ly thong thả đáp trả: “Đề nghị này của ngươi cũng không tồi, trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi.”
Trường Không Đại Đế: “...”
Nhanh mồm nhanh miệng lắm, nói không lại luôn!
Võ Cực Đại Đế lạnh lùng tiếp lời: “Tô Trường Ly, có cứng rắn nữa cũng vô dụng. Ta thừa nhận, đúng là năng lực của ngươi có ngoài dự liệu của chúng ta, có điều, đối mặt với tình hình như bây giờ, ngươi sẽ không cho là bản thân có thể nghịch thiên cải mệnh được chứ?”
“Hừ, thực lực mạnh sao? Nàng chỉ dựa vào việc bản thân có chiếc mai rùa lợi hại mà thôi, nếu không có cái mai rùa ấy thì nàng không là cái gì cả.”
Gương mặt của Mặc Uyên lộ vẻ khinh thường.
Lúc này, hắn hoàn toàn coi thường tu vi của Tô Trường Ly.
“Đúng vậy.” Vô Kiếm Đại Đế phụ họa: “Nàng nghĩ có thể xoay chuyển càn khôn từ trong tay của chúng ta hay sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền.”
Sắc mặt của Thương Thiên Đại Đế lạnh băng: “Bất kể thực lực nàng có mạnh đến đâu, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Tiếc cho một thân tu vi, nhưng đã bị hủy diệt do không thức thời.”
Vô Kiếm Đại Đế cảm thán.
Tô Trường Ly: “Muốn giết trẫm à, đừng chỉ nói suông, lấy ra chút bản lĩnh để trẫm xem một chút.”
Tô Trường Ly dầu muối không ăn, đến chết vẫn còn cứng miệng khiến cho tám vị Đại Đế cảm thấy bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận