Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1697 - Hoàng Dung xui xẻo cực độ

Còn có “nam tử ưa sạch sẽ” ban nãy, ta chú ý lúc hắn vén rèm cửa lên, cũng rất nhẹ nhàng?
Rèm cửa này có gì đó quái lạ!
Tròng mắt Hoàng Dung cổ linh tinh quái chuyển không ngừng.
Chỉ thấy nàng trở mình, từ dưới đất bò dậy.
Sau đó cũng đưa tay vén rèm cửa.
Hây!
Thử một chút, vén không được.
Hây dô!
Nàng gia tăng sức lực.
Rèm cửa vẫn bất động như núi!
Hây dô dô!
Cho đến khi nàng dùng ra cả sức lực bú sữa, cũng không thể vén lên màn cửa mỏng manh.
Hộc, hộc!
Hoàng Dung thở hổn hển, không thể không từ bỏ.
Nàng cũng xác định một chuyện, rèm cửa này, thật sự có cổ quái!
Nhất định là bố trí trận pháp gì đó!
Chỉ là, trận pháp này cũng quá kỳ quái.
Vậy mà không hề cảm nhận được linh khí dao dộng.
Thành Trường An này, không hổ là thánh địa tất cả Nhân tộc tại hồng hoang đều hướng tới.
Không nghĩ tới một khách điếm bình thường, trận pháp bố trí, lại cũng có thể huyền diệu như thế.
Không biết rằng, khách điếm này, có quan hệ gì với nam tử ưa sạch sẽ không?
Còn có, từ vừa nãy khi ta gặp phải nam tử ưa sạch sẽ, vận rủi cứ đến mãi không ngừng.
Không biết đây là trùng hợp, hay là nam tử ưa sạch sẽ đang âm thầm phá rối?
Lúc ý nghĩ của Hoàng Dung đang loé lên lộn xộn, rèm cửa lại từ bên trong vén lên.
Chỉ thấy Võ Đại Lang nét mặt vui mừng rạo rực từ bên trong đi ra.
Trong tay còn cầm một túi giấy dầu lớn bằng cái chén.
Không phải là túi giấy dầu bọc bánh nướng lúc trước.
Hoàng Dung nhãn châu xoay động, chuẩn bị giáo huấn cho Võ Đại Lang một trận.
Nàng bỗng chỉ vào một mỹ nữ bên cửa sổ lầu hai cách đó không xa, nói với Võ Đại Lang: “Này, chú lùn, vừa rồi ta nghe thấy mỹ nữ kia nói, nàng có ý với ngươi, bảo ngươi tối đi tìm nàng.”
Nàng nhân úc Võ Đại Lang ngẩng đầu, ngón tay câu lấy, bèn thần không biết quỷ không hay trộm đi túi giấy dầu trong tay Võ Đại Lang.
Giấu vào trong tay áo.
Võ Đại Lang theo hướng ngón tay Hoàng Dung nhìn qua, trên mặt không khỏi có vẻ nghi hoặc.
Hắn khó hiểu hỏi Hoàng Dung: “Sao tức phụ của ta lại nói với ngươi lời như vậy?”
Thì ra, người Hoàng Dung chỉ, đúng là Phan Kim Liên.
Hoàng Dung: “…”
Nàng cực kỳ sững sờ.
Mỹ nữ dáng dấp phong tình vạn chủng kia, lại là tức phụ của tên ngũ thốn đinh này?
Thật hay giả?
Ngũ thốn đinh này vậy mà còn có thể lấy được tức phụ? Còn xinh đẹp như vậy?
Nguyệt Lão già quá lẩm cẩm rồi à?
Nàng lo lắng Võ Đại Lang phát hiện vật trong tay bị mất, cũng không kịp lảm nhảm, vội vàng chạy ra ngoài.
Bảy cua tám quẹo, nàng đi tới một hẻm nhỏ, cảm giác Võ Đại Lang không đuổi kịp.
Nàng lập tức đắc ý tung túi giấy dầu trong tay, chỉ cảm thấy buồn bực lúc trước, đều tiêu tan ba phần.
Hoàng Dung lắc túi giấy dầu, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng vang sột soạt.
Cũng không biết là cái gì.
Nàng mở ra túi giấy dầu.
Chỉ thấy bên trong đựng một đống vật hình miếng mỏng.
Vật hình miếng mỏng tản ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Ừng ực.”
Hoàng Dung không nhịn được, nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy miệng ăn rộng mở.
“Đây hẳn là đồ ăn nhỉ? Cũng quá thơm, so với thức ăn, linh thực ta nấu, ngửi còn làm người ta thèm nhỏ dãi hơn.”
Nàng không nhịn được tò mò, miệng nhỏ nếm một miếng.
Xốp giòn, mùi thơm toả bốn phía, tê cay nâng cao tinh thần.
“Ôi mẹ ơi, món này cũng ngon quá đi chứ?”
Hoàng Dung nhìn chằm chằm khoai lát trong tay, không nhịn được trợn lớn mắt, hưng phấn như phát hiện đại lục mới.
Nàng một đường từ Đông Hải mà đến, trên đường đi qua không ít thành thị, cũng thưởng thức mỹ thực trứ danh trong những thành thị này.
Thậm chí, chính nàng cũng có thể tự làm đồ ăn ngon.
Nhưng mà, bất kể nàng ăn sơn trân hải vị, hay là trân tu mỹ soạn, mùi vị so với mấy miếng khoai lát nho nhỏ trước mắt, tất cả đều kém xa.
Hoàng Dung không nhịn được, lập tức ăn từng miếng.
Chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon miệng, càng ăn càng nghiện, càng ăn càng muốn ngừng mà không được, dư vị vô cùng.
Bởi vì ăn khoai lát, những buồn bực của nàng lúc trước, đều tiêu tan không còn.
Nhưng mà... sau khi ăn hết nửa túi khoai lát, nàng chợt phát hiện, ớt trên khoai lát, sao lại cay như vậy?
Sao da miệng có cảm giác như đau nóng hừng hực thế này?
Cảm giác dây thần kinh trên miệng, đều như muốn nhảy lên.
Nhưng nếu bảo nàng không ăn, nàng càng không muốn.
Bởi vì nàng phát hiện, khoai lát tuy cay, nhưng càng cay càng thêm nghiện, càng cay càng mở dạ dày, càng cay càng ngon miệng, càng cay càng kích thích!
Căn bản không dừng được.
Cứ như vậy, Hoàng Dung vừa nén chịu ý cay trên miệng, vừa ăn ngấu nghiến không ngừng.
Cho dù cay đến mức mồ hôi của nàng như mưa từ trên trán chảy xuống, nàng cũng không chịu dừng miệng.
Chỉ qua non nửa nén nhang, Hoàng Dung đã ăn một túi khoai lát cay ma quỷ không còn một miếng.
Chỉ có điều, sau khi ăn xong khoai lát, nàng bèn vội vàng dùng bàn tay làm quạt, điên cuồng quạt vào miệng mình.
“Phù, phù, cay quá, cay quá, ta muốn uống nước, ở đâu có nước?”
“Cay chết ta, cảm giác miệng đều sắp mất đi tri giác!”
Nàng tựa như một con con ruồi không đầu, ở trong ngõ hẻm nơi nơi điên cuồng tìm nguồn nước.
Chỉ có điều, tìm hồi lâu, nàng cũng không tìm được giếng nước.
Nếu như không phải lý trí còn có thể khống chế nàng, nàng thậm chí muốn nằm sấp xuống rãnh nước bẩn, uống nước bẩn giải cay!
Cuối cùng, nàng vẫn bay vào một gia đình giàu có, ở hậu viện gia đình này tìm được một giếng nước.
Rốt cuộc có thể thoả thích đầm đìa uống nước.
Nhưng mà, làm cho Hoàng Dung thất vọng là, uống nước cũng không thể giải cay.
Cho dù nàng ngâm cả đầu mình vào trong giếng nước, ý cay trên miệng nàng, cũng không giảm bớt nửa phần.
Ngược lại, nàng phát hiện, dây thần kinh trên miệng, hoạt động càng thêm hăng hái.
“Shhh, cay chết ta rồi, rốt cuộc phải thế nào mới có thể giảm bớt ý cay?”
“Không phải ta trúng độc rồi đấy chứ?”
“Hu hu hu, ta cảm thấy miệng và đầu của ta sắp phế rồi!”
Thấy uống nước cũng không thể giải cay, Hoàng Dung không nhịn được lại khóc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận