Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 247 - Hằng Nga xấu hổ đến muốn độn thổ!!

“Người có buồn vui tan hợp
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết
Xưa nay toàn vẹn bao giờ
Chỉ nguyện người trường cửu
Thuyền quyên muôn dặm bên nhau.”
Sau khi câu hát này kết thúc, tiếng đàn tranh cổ cũng chậm rãi biến thành dư âm lượn lờ.
Nhưng mà, Hằng Nga cùng Hậu Thổ vẫn đang đắm chìm trong ca từ của Lý Nguyên, thật lâu đều chưa tỉnh hồn lại.
Trong đầu hai người không ngừng lên câu lời hát cuối cùng, chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, cả người đều nổi da gà.
Nhân tài như thế nừao, mới có thể viết ra lời hát kinh thế tuyệt diễm như thế?
Ba câu đầu rõ ràng khiến người chìm vào bi quan lạc lõng, tràn ngập phiền muộn, hai câu cuối cùng lại một lần nữa trở nên hào phóng hào hiệp, khiến cho người ta không ngừng hồi tưởng.
Một lát sau, Hậu Thổ mới hồi phục tinh thần.
Nàng đạp bước chân nhẹ nhàng đến hậu viện, chợt nhìn thấy một nữ tử mặc y phục rực rỡ đẹp tuyệt thế đẹp tuyệt thế, đang đắm chìm trong ánh sáng với một tư thế ưu mỹ.
Ruy băng đeo trên vai nữ tử nhẹ nhàng bay lượn theo gió đêm, ống tay áo từ từ lay động, đẹp giống như một bức họa.
“Hằng Nga!”
Hậu Thổ nhìn thấy Hằng Nga, vẻ mặt bổng nhiên có tý khó chịu.
Hằng Nga nghe có người đang gọi mình, không khỏi kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại thoát khỏi tiếng ca.
Nàng lập tức xoay người nhìn lại.
Thấy Hậu Thổ ở phía sau, khuôn mặt bổng trở nên vô cùng kinh ngạc.
Sao Hậu Thổ lại ở đây?
Nàng bỏ qua nghi ngờ còn vươn trong lòng, quay người lại hướng Hậu Thổ chân thành thi lễ:
“Hằng Nga bái kiến Hậu Thổ Thánh Nhân.”
Hậu Thổ không để ý đến Hằng Nga, nàng đi thẳng đến bên cạnh Lý Nguyên.
Thấy con thỏ nhỏ trên bàn, gượng mặt nàng lúc này mới hiện lên nét ôn nhu.
“Ngồi.” Lý Nguyên nhìn thấy Hậu Thổ, không cảm thấy bất ngờ, nhàn nhạt chào hỏi một tiếng.
Hằng Nga thấy Hậu Thổ không để ý tới mình, trên mặt lộ vẻ lúng túng, yên lặng đứng ở một bên.
Nàng nhìn thấy Lý Nguyên không những không đứng dậy hành lễ với Hậu Thổ, ăn nói lại tùy ý như vậy, không khỏi có chút lo lắng.
Trong mắt Thánh Nhân không thể chứa nổi một hạt cát.
Không tôn trọng Thánh Nhân như vậy, chỉ sợ sẽ chọc giận Thánh Nhân.
Nhưng phản ứng của Hậu Thổ hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Hằng Nga.
Chỉ thấy Hậu Thổ tự mình kéo ghế ngồi cạnh Lý Nguyên, sau đó tò mò hỏi Lý Nguyên.
“Ngươi thế nhưng cũng biết đàn ca sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Vẫn luôn biết.”
Hậu Thổ hưng phấn nói:
“Khúc nhạc và ca từ vừa rồi rất êm tai. Đặc biệt là câu
‘Người có buồn vui tan hợp
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết
Xưa nay toàn vẹn bao giờ
Chỉ nguyện người trường cửu
Thuyền quyên muôn dặm bên nhau’.”
Hằng Nga đứng một bên lặng yên nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hậu Thổ, nàng tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, tính cách của Hậu Thổ băng lãnh, trầm mặc ít nói, cơ bản là không nói chuyện.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới, Hậu Thổ lại có thể thân cận với một người đàn ông như thế.
Nàng cảm thấy ấn tượng của bản thân đối với Hậu Thổ sắp sụp đổ rồi.
Còn nữa, Hậu Thổ và Lý Nguyên rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?
Vì sao hắn có thể tùy ý như thế đối với Hậu Thổ, Hậu Thổ không tỏ ra để ý một tý nào hết?
Hằng Nga phát hiện, bí mật trên người Lý Nguyên tựa như từng lớp sương mù vậy, tan đi một tầng thì vẫn còn tầng khác, càng ngày càng khó nhìn thấu.
“Ngươi cũng ngồi đi.”Lý Nguyên nghe Hậu Thổ nói xong, quay lại nói với Hằng Nga.
Hằng Nga nhìn thoáng qua Hậu Thổ, ôn nhu nói: “Ta đứng là được rồi.”
Hậu Thổ hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại biết tên trộm đan tặc này chứ?”
Hằng Nga nghe thấy, hắc ám vốn sắp tiêu tan trong mắt nàng lại càng thêm dày đặc.
Lý Nguyên nhìn Hậu Thổ, bình tĩnh nói: “Thực ra chuyện trộm Bất Tử Kim Đan trước kia không có nhiều quan hệ với nàng lắm.”
Hằng Nga kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, không hiểu tại sao Lý Nguyên lại nói như vậy.
Thực ra những năm gần đây, nàng luôn hối hận việc trộm linh dược. Nếu như trước đây không trộm linh dược, không phi thăng lên Thái âm tinh, nàng có thể đã không phải chịu đựng cảnh tượng vĩnh viễn lạnh lẽo thê thương của Quảng Hàn cung cùng với thế nhân chỉ trích.
Hậu Thổ cau mày nói: “Làm sao sẽ không có quan hệ được? Trước đây Nhân tộc bị Yêu Tộc tàn sát, vô lực phản kháng, thủ lĩnh bộ lạc Hợp Tư thị liền chuẩn bị dựa vào Vu tộc, cầu xin đạt được sự bảo hộ của Vu tộc, vì vậy chủ động đưa nữ nhi của hắn là Hằng Nga liên hôn với Hậu Nghệ.
Hậu Nghệ nhất kiến chung tình với Hằng Nga, hạ sính lễ cho Hợp Tư thị. Hằng Nga lại lén ăn Bất Tử Kim Đan có trong sính lễ của Hậu Nghệ, tự mình phi thăng lên Thái âm tinh. Chẳng những khiến cho Hậu Nghệ sầu não uất ức, còn khiến cho kế hoạch liên hôn giữa hai tộc người, vu.”
Nếu như trước đây Nhân tộc thành công dựa dẫm vào Vu tộc, vậy khí vận hiện tại của Nhân tộc có thể chính là Vu tộc rồi.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Hậu Thổ liền hối hận không thôi.
Vì vậy nàng mới có vẻ mặt khó chịu khi đối mặt với Hằng Nga.
Lý Nguyên thấy vẻ mặt tiếc nuối của Hậu Thổ, không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi đều là Thánh Nhân rồi, sao lại nhìn không thấu vậy?”
Nghe một Địa Tiên Kỳ trách móc Thánh Nhân, giống như lão sư đang trách cứ học sinh không đủ thông minh, khóe miệng Hằng Nga không khỏi co giật.
Nàng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quái dị.
Nàng cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ.
“Ta làm sao lại không nhìn thấu?” Hậu Thổ không phục nói.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nhân tộc đã được định trước sẽ trở thành nhân vật chính của hồng hoang, Thiên Đạo sao có thể để cho Nhân tộc thuận lợi dựa dẫm vào Vu tộc?”
“Này…”
Hậu Thổ nghẹn giọng.
Nàng biết Lý Nguyên nói rất có lý.
Nàng chỉ là không cam lòng.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Hơn nữa, Lão Tử lấy danh nghĩa nhân giáo thành thánh, hưởng thụ vận khí của nhân giáo, hắn sao có thể đứng yên nhìn Nhân tộc liên kết với Vu tộc, để cho vận khí của bản thân bị xói mòn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận