Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 761 - Bảo bối của Bạch Hoa Xà Tinh

Sau đó Triệu Công Minh phát hiện, cái người tên “Thần tiên ban thủ, Phật Tổ nguyên lưu” này xếp hạng trước hắn, đẳng cấp là phú ông.
Người kia là ai mà giọng điệu phách lối như vậy?
“Thần tiên ban thủ, Phật Tổ nguyên lưu” cũng không phải cái tên mà ai cũng có thể tự đặt cho bản thân.
Trong lúc Triệu Công Minh còn đang nghi ngờ. Trong video lại xuất hiện mấy cái đạn mạc:
““Ngựa thiện bị người cưỡi” khen thưởng cho Đường Tăng một sợi âm Hỏa Chi Tinh.”
““Cánh chim thành tiên ta thành Phật” khen thưởng cho Đường Tăng một bộ Ngũ Trảo Long Cân.”
Triệu Công Minh phát hiện xếp hạng người hâm mộ của hắn trực tiếp bị đẩy ra khỏi video. Hắn lập tức hiểu ra: “Đậu, đây nhất định là Nhiên Đăng lão tặc và đệ tử của hắn Mã Thiện, Vũ Dực Tiên khen thưởng, chính là muốn đẩy xếp hạng của ta xuống. Thảo nào dám lấy cái nick name “Thần tiên ban thủ, Phật Tổ nguyên lưu” cho mình.”
Triệu Công Minh không phục.
Không phải là khen thưởng, ai sợ ai chứ! Làm là xong rồi!
““Nhiên Đăng trả ta Định Hải Châu” khen thưởng cho Tôn Ngộ Không một chiếc hạ phẩm Hậu thiên linh bảo Tài Thần Vương Bội.”
Đẳng cấp của hắn cũng lập tức thay đổi thành “Phú ông”, xuất hiện trở lại trong video, xếp hạng ngay sau “Thần tiên ban thủ, Phật Tổ nguyên lưu.”
Quần chúng thấy có người vậy mà lại khen thưởng Hậu thiên linh bảo, nhanh chóng kích động đến phát điên lên rồi.
“Đậu má, lại thấy đại thần xuất hiện.”
“Ồ ồ ồ, Hậu thiên linh bảo mà cũng mang đi tặng người ta như thế, để lại tự mình dùng có tốt hơn không?”
“Chỉ có thể nói rằng, thế giới của đại thần, chúng ta không thể hiểu nổi.”
“Ta đột nhiên nghĩ ra một cách để làm giàu, dứt khoát ta cũng đi mở một video phát sóng trực tiếp, nói không chừng sẽ có đại thần yêu thích cái này của ta!”
“...”
Vì mới có thêm hai chức năng mới mà không khí trở nên vô cùng náo nhiệt, tại Quan âm Thiền Viện lại vẫn còn đang tiếp tục kịch bản.
Đường Tăng nhịn xuống sự nghi ngờ giáo lí Phật Môn trong lòng, hắn nói với Tôn Ngộ Không: “Cà sa do ngươi lấy ra khoe khoang nên mới làm mất, trách nhiệm là của ngươi, vì vậy ngươi phải phụ trách tìm nó về cho ta.”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Yên tâm, ta tìm lại cho ngươi là được chứ gì.”
Hắn suy nghĩ rồi hỏi Quảng Trí, Quảng Mưu: “Xung quanh chùa của các ngươi có tên yêu quái nào không?”
Quảng Trí bị khí thế của Tôn Ngộ Không bức bách, tất nhiên biết gì nói đó không giấu diếm điều gì: “Thưa Đại Thánh gia gia, ngoài hai mươi dặm về phía Đông Nam có ngọn núi Hắc Phong. Trong động Hắc Phong có một Hắc Đại Vương. Lão viện chủ thường xuyên giảng đạo cùng Hắc Đại Vương. Hắn chính là một tên yêu tinh.”
Tôn Ngộ Không nói với Đường Tăng: “Ta đoán cà sa hẳn là bị yêu tinh này trộm đi, ta phải đi tìm hắn đòi lại.”
Đường Tăng hoài nghi nói: “Sao ngươi lại có thể kết luận cà sa bị tên yêu quái này trộm đi mất?”
Tôn Ngộ Không: “Trực giác.”
Đường Tăng: “...”
Ngươi không phải nữ nhân, trực giác ở đâu ra?
Nhưng hắn biết Tôn Ngộ Không bản lĩnh phi phàm, vì vậy cũng không nói nhiều, chỉ cần Tôn Ngộ Không có thể tìm lại cà sa là được.
Tôn Ngộ Không lấy ra Kim Cô bổng, nhẹ nhàng đập một phát lên mặt đất, mặt đất lập tức nứt ra một khe hở rộng khoảng hai thước, khiến tòa Quan âm Thiền Viện chia thành hai nửa.
Ực!
Quảng Trí, Quảng Mưu và mấy hòa thượng nhìn đến trợn mắt há mồm, mồ hôi lạnh đầm đìa. Nếu như một gậy này mà đánh lên người mình, không phải là thọc cứt sao!
Tôn Ngộ Không vác Kim Cô bổng lên vai, hờ hững nói với đám hòa thượng: “Các ngươi chăm sóc Đường trưởng lão cho cẩn thận, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Quảng Trí vội vàng gật đầu nói: “Gia gia yên tâm đi đi, chúng ta nhất định sẽ hầu hạ Đường trưởng lão như hầu hạ tổ tông.”
Tôn Ngộ Không thấy những người này hiểu ý của hắn, lập tức không trì hoãn nữa, lắc mình một cái bay về phía Đông Nam.
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không rời đi, trong lòng không khỏi cảm khái: Không ngờ con khỉ này rất quan tâm đến ta, trước lúc rời đi còn không quên cảnh cáo những người này!
Hai mươi dặm, trong chớp mắt liền đến.
Rất nhanh Tôn Ngộ Không đã đến núi Hắc Phong.
Hắn đang định dùng thần thức lục soát sào huyệt của Hắc Đại Vương thì đúng lúc này hắn đột nhiên nghe thấy một đoạn trò chuyện phong thanh truyền tới từ sau sườn núi toàn cỏ thơm.
Tôn Ngộ Không lập tức thu liễm hơi thở, sử dụng âm Dương Diễn Biến Đại Pháp biến thành một con chim sẻ bay đến đậu trên cây tùng tại sườn núi.
Phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy sau sườn núi là một vách đá
Trên vách đá có một đình nghỉ mát, trong đình có ba người đang ngồi trao đổi cái gì đó.
Tngro ba người, cầm đầu là một người đàn ông đen đúa cao lớn uy mãnh.
Người đàn ông thân người đầu gấu, cả người mọc đầy lông đen, đầu đội Oản Tử Thiết Khôi, người mặc Ô Kim Khải Giáp, chân đạp Ô Bì Ngoa, nhìn uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người.
Bên phía tay trái hắn là một đạo nhân trung niên tay cầm phất trần đang ngồi.
Đạo nhân trung niên lạnh lùng nho nhã, khí chất bất phàm. Nhưng Tôn Ngộ Không lại nhìn thấu được bản thể của hắn, là một con Thương Lang Tinh, đã tu luyện đến Huyền Tiên cảnh đại viên mãn.
Bên phía tay phải hắn là một bạch y tú sĩ trung niên, bạch y tú sĩ dáng vẻ văn tĩnh tuấn lãng, tựa như một công tử nhân gian.
Nhưng Tôn Ngộ Không nhìn ra bản thể của đối phương, là một con Bạch Hoa Xà Tinh, có tu vi Huyền Tiên hậu kỳ.
Tôn Ngộ Không lắng nghe, chỉ thấy nội dung ba người trao đổi đều là phương pháp tu hành Lập Đỉnh An Lô, Đoàn Sa Luyện Hống, tất cả đều ăn nói không tầm thường, cử chỉ thong dong, không có tí thô lỗ phóng túng nào như yêu quái.
Tôn Ngộ Không thấy thế không khỏi có chút suy nghĩ, nhìn cách trò chuyện của ba tên yêu quái này thì dường như không giống loại người đi trộm cà sa!
Nếu như cà sa không phải do ba người này trộm, ta nên đi nơi nào tìm cà sa về cho Đường Tăng?
Buồn muốn chết!
Trong lúc Tôn Ngộ Không đang buồn rầu thì nghe thấy Hắc Hùng Tinh cười nói: “Ngày mốt là ngày mẫu nan của ta, hai vị hiền đệ có thời gian đến đây uống rượu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận