Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1891 - âm dương quái khí!

Hắn cười chế nhạo Lý Tầm Hoan: “Thật sự là đáng buồn, đáng cười, mặc cho ngươi dùng mặt nóng của mình đi dán mông lạnh thế nào, đáng tiếc, người khác đều không hiếm lạ.”
Lý Tầm Hoan: “...”
Hắn cũng rất cạn lời!
Hùng Bá lại nhìn Lý Nguyên, nói: “Chỉ bằng tính cách giữ vững nguyên tắc này của ngươi, ta ngược lại có chút thưởng thức ngươi! Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thiên Hạ hội của ta, ta nguyện ý để ngươi làm đường chủ Thiên Hạ hội.”
Lý Nguyên nheo mắt nhìn Hùng Bá, khinh thường nói: “Một bang hội nho nhỏ, ngươi vẫn là tự mình chơi đi!”
Hùng Bá: “...”
Nụ cười trên mặt hắn, thoáng chốc cứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hắn phát hiện, bản thân sai rồi.
Chính mình căn bản không nên thưởng thức Lý Nguyên.
Lý Nguyên này, nhất định là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.
Không nên cho hắn sắc mặt tốt.
Ta vậy mà muốn để hắn làm đường chủ, ta đúng là bị tức đến chập mạch luôn rồi.
Hùng Bá nhịn xuống khó chịu trong lòng, hắn không để ý tới Lý Nguyên nữa, mà trực tiếp hỏi đám người trong đại sảnh: “Chư vị, ai nguyện ý liên thủ với lão phu, cùng nhau bắt lấy Lý Nguyên, sau đó lại theo nhu cầu của từng người? Người nguyện ý, có thể đứng lên.”
Mấy người Quách Phù Dung, Đồng Tương Ngọc, Lão Bạch, lập tức căng thẳng nhìn chằm chằm đám người trong đại sảnh.
Không biết là, có bao nhiêu người sẽ liên thủ với Hùng Bá?
Rất nhanh, đã có người đầu tiên đứng lên.
Đây là một người què dáng dấp vô cùng xấu xí.
Lão Bạch nhớ Lý Nguyên vừa nói qua, người này hình như là Đoàn Duyên Khánh, một trong Tứ Đại Ác Nhân của Đại Lý.
Theo Đoàn Duyên Khánh đứng lên, lục tục lại có không ít người đứng lên.
Ví dụ như, Mộ Dung Phục, ví dụ như Triệu Mẫn, ví dụ như Giang Ngọc Yến, ví dụ như Đinh Xuân Thu, ví dụ như một người thần bí đeo mặt nạ trên mặt...
Cuối cùng, trong đại sảnh, có chừng hai phần ba người, đều đứng lên.
Điều này làm cho đám người Lão Bạch, Quách Phù Dung, Kiều Phong, tâm trạng trở nên đặc biệt nặng nề.
Nhiều cao thủ như vậy chuẩn bị liên thủ đối phó Lý Nguyên, Lý Nguyên, lần này xem ra là thực sự lành ít dữ nhiều.
Hùng Bá thấy nhiều người như vậy, tán thành đề nghị của hắn, chuẩn bị hợp tác với hắn, tâm trạng vốn buồn bực, tức khắc bị quét sạch, không nhịn được cười ha ha.
“Ha ha ha.”
Hắn vui mừng nói với mọi người: “Như vậy rất tốt, xem ra, các vị đều hiểu đạo lý hợp tác cùng có lợi.”
Hắn lại nhìn về phía những người vẫn đang ngồi, sâu xa nói: “Thế nào, các ngươi định giống như Lý Tầm Hoan, dùng mặt nóng đi dán mông lạnh Lý Nguyên à? Hoặc là, các ngươi chuẩn bị đối nghịch với bọn ta?”
Quân Tử Kiếm -- Nhạc Bất Quần trong đám người lên tiếng nói: “Ta chỉ là một người đến xem náo nhiệt, chứ không định đi dán mông lạnh người ta, cũng không có ý định hợp tác với mấy tên tà ma ngoại đạo.”
Người thừa kế âm Quy phái Loan Loan mở miệng nói: “Ta đã quen độc lai độc vãng, không quen hợp tác với người khác.”
Lục Tiểu Phụng bốn lông mày, nhẹ nhàng phẩy quạt hai cái, hờ hững nói: “Ta tới đây, chỉ là vì thỉnh giáo Lý công tử mấy vấn đề, nếu Lý công tử nguyện ý trả lời, ta đương nhiên cảm kích, nếu Lý công tử không nguyện ý trả lời, ta cũng không thể ép buộc người ta, tự nhiên cũng sẽ không liên thủ với người khác, gây bất lợi cho Lý công tử.”
Lý Tầm Hoan nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thành.
Đây cũng là ý nghĩ trong lòng hắn.
Cho nên, hắn tình nguyện dán mông lạnh Lý Nguyên, cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu hợp tác của Hùng Bá.
Lý Nguyên có nguyên tắc, Lý Tầm Hoan hắn cũng có nguyên tắc của chính mình.
Không thù không cừu, thì chuyện ép buộc, hắn sẽ không làm.
Dù cho người này nhìn hắn không thuận mắt!
Lý Tầm Hoan thấy quan điểm của Lục Tiểu Phụng này, tương xứng ăn khớp với quan điểm của hắn, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với người bốn lông mày này.
Hắn lập tức giơ ly rượu lên, nói với Lục Tiểu Phụng: “Quan điểm của các hạ, cùng tại hạ không mưu mà hợp. Vì phần duyên phận này, lần nữa kính ngươi một ly.”
Nói xong, Lý Tầm Hoan bèn lấy Trúc Diệp Thanh trong chén, uống một hơi cạn sạch.
Lục Tiểu Phụng nghe vậy, tức khắc vui vẻ nói: “Có thể gặp được người quan điểm giống nhau, đúng là khó có được, có thể nói tri kỷ. Nếu là tri kỷ, uống một ly sao đủ? Ta đáp lễ Lý huynh ba chén.”
Nói xong, Lục Tiểu Phụng lập tức một hơi uống hết bốn chén rượu ngon.
“Sảng khoái!”
Lý Tầm Hoan thấy thế, không khỏi khen ngợi một tiếng.
Lục Tiểu Phụng và Lý Tầm Hoan nhìn nhau cười, bỗng có cảm giác gặp nhau hận muộn.
Hùng Bá: “...”
Hắn thấy Lý Tầm Hoan và Lục Tiểu Phụng ở đây tự mình uống, tỏ vẻ cạn lời.
Đúng là hai tên quái nhân, âm dương quái khí!
Hùng Bá nhịn xuống oán giận trong lòng, hắn nhìn thoáng qua đám người đang ngồi, mặt không biểu cảm nói: “Nếu muốn xem náo nhiệt, vậy đi xa ra chút xem, nếu không đợi lát nữa động thủ, gây nên hiểu lầm gì đó, vậy cũng không dễ nói.”
Loan Loan: “Nhưng ta cảm thấy nơi này phạm vi nhìn tốt, không muốn đi xa.”
Nhạc Bất Quần: “Ta muốn ở đâu, thì ở đó, người ngoài không có quyền can thiệp.”
Lục Tiểu Phụng: “Yên tâm, nếu các ngươi thực sự đánh nhau, tự ta biết tránh.”
Lý Tầm Hoan: “Chỉ cần đừng đánh trúng rượu ngon của bọn ta là được.”
“Nếu đã như vậy…”
Hùng Bá liếc nhìn những người định hợp tác với hắn, nói: “Vậy chúng ta không cần để ý tới bọn họ, nếu bọn họ có ý đồ khác, chúng ta cũng không cần khách khí.”
Mọi người không nói gì.
Những người này đều là thiên chi kiêu tử các nơi, ngạo khí tràn đầy, bọn họ tuy rằng đã đồng ý hợp tác với Hùng Bá, nhưng không có nghĩa là phải coi Hùng Bá như thiên lôi sai đâu đánh đó, nghe theo phân phó của Hùng Bá.
Hùng Bá cũng khinh thường thái độ của mọi người, hắn biết, những người này đều lòng có mưu mô.
Chẳng qua, mặc kệ bọn họ có chủ ý gì, chỉ cần có thể tạm thời hợp tác, chế phục Lý Nguyên là được.
Hùng Bá nhìn Lý Nguyên, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Lý công tử, ngươi cảm thấy, đám người bọn ta, ngươi còn nhìn thuận mắt không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận