Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1812 - Trung tâm tuyệt đối, tiêu điểm của toàn bộ quảng trường

Một nam tử trung niên quần áo hoa lệ, bộ dáng nho nhã, trên ngón tay cái mang theo một cái nhẫn ngọc lục bảo, đang đứng tại cổng đình nghỉ mát, thân quen chào hỏi với phu thê Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ.
Bên cạnh nam tử nho nhã còn có một vị đạo sĩ trung niên ngọc thụ lâm phong, một vị đại hòa thượng kết hợp hiền lành và uy nghiêm thành một thể đồ sộ.
Chính là ba người Võ Tam Tư, Trọng Dương Tử, Đạt Ma tổ sư.
Tống Tân Dương trông thấy ba người đến đây, lập tức hô: “Võ đạo hữu, Vương đạo hữu, Đạt Ma pháp sư, ta đưa Lý công tử đến đây.”
Nghe thấy ba người trước mắt này chính là những nhân vật phong vân đại danh đỉnh đỉnh, danh chấn càn khôn của Hồng Hoang, một nhà Tiết Bảo Thoa chỉ cảm thấy máu chảy trong cơ thể đều không tự chủ chảy nhanh hơn ba phần.
Những này, đều là các cự phách trong truyền thuyết, không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại gặp được người thật.
Thật sự là quá trâu bò mà.
Cái kia, có cần hành lễ vấn an với ba vị đại lão không?
Nếu có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng ba vị đại lão, như vậy thì quá trâu bò rồi. Chẳng qua, bọn ở ở đây hình như ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có!
Hai người Tiết Bảo Thoa, Tiết di vẫn khắc chế xúc động lên kết giao với Võ Tam Tư, Trọng Dương Tử, Đạt Ma lão tổ.
Vẫn là đừng tự rước lấy nhục!
“Vị công tử này lạ mặt, Tống đạo hữu không định giới thiệu với chúng ta một chút hay sao?”
Trong tay Trọng Dương Tử cầm một cây phất trần mặc ngọc, nhìn Lý Nguyên, nói với Tống Tân Dương.
Tống Tân Dương liền vội vàng giới thiệu: “Vị này là Lý công tử, Lý công tử, ba vị này là Võ Tam Tư Võ đạo hữu, Trùng Dương chân nhân phái Toàn Chân, Đạt Ma lão tổ Thiếu Lâm tự.”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu với ba người, xem như đã bắt chuyện xong.
Võ Tam Tư, Vương Trọng Dương, Đạt Ma lão tổ thấy thế, chỉ cảm thấy thái độ của Lý Nguyên có hơi ngạo mạn.
Dựa theo quá trình bình thường thì sau khi Tống Tân Dương giới thiệu xong không phải mọi người nên hành lễ chào hỏi, báo lai lịch lẫn nhau sao?
Gật đầu là có ý gì?
Có hơi quá không tôn trọng người khác rồi!
Còn có, Tống Tân Dương giới thiệu cũng có chút vấn đề.
Làm sao chỉ nói là ‘Lý công tử’, Lý cái gì, đạo hiệu là gì, sao lại không nói tới?
Đây cũng quá qua loa đi?
Chẳng qua, ba người đều là những nhân vật lòng dạ sâu như vực, tuy trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biểu cảm nào.
Chỉ thấy biểu cảm của Đạt Ma lão tổ bình thản chắp tay trước ngực hỏi Lý Nguyên: “Không biết đạo hữu tu hành ở đâu?”
Lý Nguyên ngồi xuống trước, thoải mái ngồi tựa lưng lên trên ghế làm từ da hổ răng kiếm.
Sau khi đã làm xong tất cả, lúc này hắn mới không chút hoang mang trả lời Đạt Ma lão tổ một câu: “Không tu hành ở đâu hết, là một ông chủ khách điếm bình thường.”
Đạt Ma lão tổ nghe vậy thì hai mắt mờ mịt.
Võ Tam Tư và Trọng Dương Tử cũng nghi ngờ nháy nháy mắt, chỉ là ông chủ khách điếm bình thường?
Sao có thể như vậy được?
Ông chủ khách điếm bình thường mà có thể để phu thê Tống Tân Dương tôn trọng như vậy?
Chẳng những dùng xa giá Kim Long đưa ngươi vào quảng trường, còn sắp xếp cho ngươi vị trí trung tâm của toàn quảng trường?
Ngươi nói đùa sao?
Còn có, thái độ của Lý Nguyên cũng quá tùy ý.
Mọi người vẫn đang nói chuyện, tại sao ngươi lại ngồi xuống?
Có thể có chút tôn trọng tối thiểu không?
Tốt xấu chúng ta cũng là một phái khai sáng, tông sư độc đoán vạn cổ đấy?
Gia đình của Tiết Bàn thấy thái độ của Lý Nguyên đối với ba vị cự lão Đạt Ma Lão Tổ, Vương Trọng Dương, Võ Tam Tư.
Trong lòng không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì Lý Nguyên.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên cũng không coi ba vị cự lão ra gì.
Cự lão đều đang đứng, sao ngươi lại tự ngồi xuống?
Không sợ vì đắc tội cự lão, từ nay về sau nửa bước khó đi?
Trùng Dương Tử phản ứng lại, hắn cũng không che giấu vẻ khiếp sợ trên mặt, kinh ngạc hỏi Tống Tân Dương: “Tống đạo hữu, Lý công tử không nói đùa chứ?”
Tống Tân Dương: “Lý công tử thật đúng là không có nói đùa, quả thực hắn mở khách điếm.”
Ặc…
Võ Tam Tư, Đạt Ma Lão Tổ, Trùng Dương Tử phát hiện, đầu mình không xoay được. Nếu như, lời Lý Nguyên nói là sự thật, đầu Tống Tân Dương chẳng lẽ là bị lừa đá, mới có thể tôn trọng một ông chủ khách điếm bình thường như thế?
Chỉ là, sự có khác thường tất có yêu, trong đó chắc chắn có nội tình gì.
Nhưng nguyên do trong đó rốt cuộc là gì?
Tống Tân Dương thấy vẻ mặt ba người nghi ngờ, không khỏi bật cười.
Hắn cười giải thích với mọi người: “Tuy là Lý công tử mở khách điếm, nhưng khách điếm này lại không phải bình thường, thế giới động thiên của ta so sánh với khách điếm của lý công tử, nhỏ bé giống như một giọt nước giữa biển cả.”
Vãi!
Võ Tam Tư, Đạt Ma Lão Tổ, Trùng Dương Tử, còn có gia đình của Tiết Bảo Thoa, tất cả đều trừng lớn hai mắt, lộ ra một vẻ mặt khó thể tin.
Phải biết rằng, thế giới động thiên mà hiện tại bọn họ ở, cho dù là cự lão Đạt Ma Lão Tổ, Trùng Dương Tử khai tông lập phái, đều cảm thấy xem thế là đủ rồi.
Bởi vì, sau khi bọn họ âm thầm dùng thần thức dò xét thì phát hiện, quy mô của thế giới động thiên này không thua kém Hồng Hoang bao nhiêu.
Hơn nữa, bên trong thế giới động thiên này còn tạo ra vô số văn minh kỳ lạ.
Trong xa giá trước đó, mười tám vị cung nữ khuynh quốc khuynh thành chính là thiên kiêu Thánh Nữ được vô số người bên trong thế giới này biết đến.
Vì vậy, độ trân quý của thế giới động thiên này không thấp hơn Tiên thiên chí bảo chút nào.
Mà giờ khắc này, Tống Tân Dương lại nói thế giới động thiên không bằng một giọt nước trong khách điếm của Lý Nguyên.
Cái này, Tống Tân Dương thực sự không điên?
Sao lại bắt đầu nói chuyện điên khùng?
Nếu như lời Tống Tân Dương nói là sự thật, vậy đó vẫn là khách điếm sao?
Chỉ sợ khách điếm ấy là một thế giới Hồng Mông hoàn chỉnh!
Nhưng điều này có thể sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận