Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 682 - IQ của hắn không đạt mức bình thường ! (2)

Trong lòng Kinh Hà Long Vương thầm nghĩ.
Hắn vội vội vàng vàng chạy đến khách điếm, nhìn thấy Lý Nguyên và Dương Thiền đều đang ở đó, không khỏi châm chọc, đắc ý cười ha ha.
“Ha ha ha ha...”
“Đây là bị ngu à? Sao vừa vào đã cười lớn không ngừng?”
Dương Thiền nhìn Kinh Hà Long Vương, vẻ mặt khó hiểu hỏi Lý Nguyên.
“Bị ngu sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “IQ của hắn không đạt mức bình thường.”
Phì! Dương Thiền không nhịn được mà bật cười.
Nghe thấy Lý Nguyên châm chọc mình hắn ngu, nhưng Kinh Hà Long Vương không hề tức giận, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, ra vẻ vô cùng bình tĩnh thong dong...
Hắn vô cùng ôn hòa nhã nhặn nói: “Các ngươi cứ việc nói, ta đảm bảo không tức giận với các ngươi.”
Dương Thiền kinh ngạc nhìn Kinh Hà Long Vương, nói: “Chỉ số IQ của người này đúng là có điểm lạ thường. Mắng hắn ngu, chẳng những hắn không phản ứng lại, mà còn mỉm cười chống đỡ. Đừng bảo là bị cái gì kích thích nhé.”
Kinh Hà Long Vương bình tĩnh nói: “Không phải ta bị cái gì kích thích! Mà các ngươi là phúc tinh của ta, thế nên dù các ngươi nói về ta như thế nào ta cũng sẽ không tức giận.”
“Sao chúng ta lại là phúc tinh của ngươi chứ?”
Dương Thiền càng lúc càng khó hiểu.
Kinh Hà Long Vương nhìn Lý Nguyên, dáng vẻ đã dự tính trước mọi việc, nói: “Ta đã biết tại sao ngươi nói ta sắp gặp họa lớn rồi, chắc chắn là màn đánh cược của ta với thầy bói kia. Vận mệnh hóa ra là ta sẽ cố ý không tuân theo chỉ dụ, không bố trí mây mưa theo như quy định. Sau đó, có lẽ ta sẽ gặp họa lớn, mạng cũng không còn. Nhưng bởi vì mấy câu nói của ngươi nên ta không làm trái với chỉ dụ. Vậy nên, vận mệnh của ta đã thay đổi. Ta sẽ không gặp họa lớn, càng không mất mạng.”
“Ngươi đã thua!”
Tuy nhiên, hắn an ủi Lý Nguyên: “Ngươi không cần quá mức chán nản. Ngươi rất lợi hại, có thể suy tính ra chuyện Ngọc Đế hạ chỉ cho ta. Chỉ tiếc, ngươi gặp phải ta, một thiên tài tuyệt thế, chỉ cần phát hiện một chút manh mối là có thể suy ra chân tướng của sự việc. Ngươi thua không oan!”
Vừa nói, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tạo thành độ cong khoa trương.
Dương Thiền thấy dáng vẻ ghê tởm của Kinh Hà Long Vương, không khống chế được mà giật khóe miệng, không nhịn được muốn nhổ nước miếng.
Nàng cảm thấy Kinh Hà Long Vương thật sự là không tự mình biết mình.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy ở trước mặt Lý Nguyên?
Lại còn thua không oan.
Nên biết ngay cả chuyện của Thánh Nhân Lý Nguyên cũng có thể tính toán cặn kẽ.
Suy tính vận mệnh cả một lão cá trạch, sao có thể làm sai được?
Nàng rất tự tin với Lý Nguyên.
Đối với kẻ dở hơi Kinh Hà Long Vương, Lý Nguyên im lặng.
Ngu xuẩn. Hắn cũng không nhịn được mà thông cảm cho đối phương.
“Haiz.” Lý Nguyên lắc đầu thở dài.
“Có lẽ ngươi thay đổi vận mệnh một chút. Tuy nhiên, thay đổi chỉ là tiểu thế, đại thế cũng không có gì thay đổi. Ngày mai vẫn là ngày chết của ngươi.”
Kinh Hà Long Vương khó hiểu nói: “Làm sao có thể? Ta không làm trái với thánh chỉ, sao mà chết được?”
Ánh mắt hắn nghi ngờ nhìn Lý Nguyên: “Không phải là ngươi thua, không muốn thừa nhận khoản nợ này sao? Nên biết rằng ban đầu chúng ta đã nói xong xuôi rồi, người nào đổi ý chính ta cháu nội, nữ nhi vợ sinh cũng là của người khác.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nếu như ta thua tất nhiên sẽ nhận thua. Đáng tiếc ta sẽ không thua.”
Kinh Hà Long Vương: “Vậy ngươi nói xem, tại sao ngày mai ta chết?”
Lý Nguyên: “Bởi vì ngươi đưa viên lưu ly cho Viên Thủ Thành.”
Kinh Hà Long Vương lộ vẻ suy tư.
Lý Nguyên lại nói: “Viên lưu ly này là vật Trương Bách Nhẫn ban thưởng, ngươi lấy đồ vật được Trương Bách Nhẫn ban thưởng cho mình thua cho người khác, ngươi nói xem, sau khi Trương Bách Nhẫn biết chuyện sẽ có hậu quả gì không?”
Sắc mặt Kinh Hà Long Vương tái mét, cái trán lập tức đầy mồ hôi lạnh.
Mẹ nó, sao ta lại quên mất viên lưu ly này là do Ngọc Đế ban tặng.
Sao ta lại có thể tùy tiện đưa cho người khác?
Hắn nói thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cứng miệng nói: “Chỉ là một viên lưu ly cũng chẳng quý giá gì, không có pháp lực, làm sao Ngọc Đế biết ta đưa cho người khác chứ. Cho dù hắn biết, cũng sẽ không trách phạt ta vì loại chuyện nhỏ nhặt như thế này chứ?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Có lẽ ngươi đã quên, Tam Thái tử Ngao Vân của đại cữu Tây Hải Long Vương ngươi ban đầu cũng bởi vì thiêu hủy minh châu mà Ngọc Đế ban thưởng nên suýt bị giết. Còn có tùy tùng của Ngọc Đế Quyển Liêm Đại tướng lỡ tay làm nát bình lưu ly nên đến bây giờ vẫn còn phải chịu nỗi đau vạn kiếm xuyên tim...”
Kinh Hà Long Vương không chờ Lý Nguyên nói xong đã vội quay đầu đi ra ngoài cửa.
“Ta đi ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại.”
Lời nói còn chưa dứt đã không thấy bóng dáng đâu rồi, chẳng khác gì trong nhà bị cháy.
Dương Thiền thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của Kinh Hà Long Vương, tự tin nói với Lý Nguyên: “Chắc chắn là hắn trở về đòi thầy bói viên lưu ly.”
Lý Nguyên: “Hiển nhiên.”
Dương Thiền hơi lo lắng nói: “Thật ra thì ngươi không nên nói chuyện này cho hắn biết. Nếu như hắn đòi lại được viên lưu ly vậy chẳng phải chúng ta thua sao?”
Lý Nguyên cười nhạt: “Hắn không đòi được viên lưu ly.”
...
Kinh Hà Long Vương vô cùng lo lắng chạy đến chỗ thầy bói lúc trước, thấy thầy bói vẫn còn ở đây, hắn vô cùng vui mừng.
Hắn nói với thầy bói:
“Chuyện kia, ngươi có thể bán viên lưu ly cho ta không? Ta dùng trân bảo khác đổi với ngươi...”
“Viên lưu ly sao?”
Viên Thủ Thành nghe thế, tỏ vẻ xin lỗi với Kinh Hà Long Vương: “Thật không may, vừa nãy ta không cẩn thận nên lỡ tay làm vỡ viên lưu ly rồi.”
Nói xong, hắn còn dùng cây quạt chỉ xuống mặt đất.
Quả nhiên, trên mặt đất có pha lê vỡ vụn, đều đã nát thành phấn rồi.
Kinh Hà Long Vương nhìn thấy mẩu vụn pha lê, tức giận giậm chân. Hắn vô cùng bất mãn hét lên với Viên Thủ Thành: “Ngươi, ngươi, ngươi. Tại sao ngươi lại làm vỡ nó? Ngươi có biết không, đây là..., là đồ vật rất quý giá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận