Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 915 - Kiếp nạn ở Ngũ Trang Quan.

Sau đó bọn họ đi tìm Đường Tăng lý luận, đám người Trư Bát Giới ban đầu cũng không tự thừa nhận.
Nhưng mà Tôn Ngộ Không cảm thấy như vậy không có ý tứ, nên đã thừa nhận chuyện ăn mất Quả Nhân Sâm, biểu thị nguyện ý bồi thường.
Thanh Phong với Minh Nguyệt thấy Tôn Ngộ Không thừa nhận mình thật sự đã ăn trộm, đã rất tức giận, mắng họ ngay tại chỗ, Hơn thế nữa lời mắng đó rất khó nghe.
Hoà thượng đi cùng với một nữ nhân cả một đường, đúng là dâm tăng đãng phụ, nam đạo nữ xướng, chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lúc mới đầu Tôn Ngộ Không còn muốn bồi tội cẩn thận, sau khi thấy càng ngày Thanh Phong Minh Nguyệt càng mắng khó nghe, nên mới tâm trung khí phẫn. Đẩy ngã cây Nhân Sinh Quả.
Trần Nguyên tử cảm nhận được cây ăn quả của mình bị đẩy ngã, thiếu chút nữa phun ra ba ngụm máu lão.
Hắn vội vã từ động phủ Thần Nông thị gấp gáp trở về kiểm tra mọi chuyện.
Tôn Ngộ Không cơ bản chẳng phải là đối thủ của Trần Nguyên Tử.
Mọi người nhất thời bị nhốt bên trong Ngũ Trang Quan.
Sau khi Trần Nguyên Tử vây khốn đám người, nhưng vì cố kị thân phận của Đường Tăng, cũng không muốn làm khó dễ đại gia này, chỉ cần Tôn Ngộ Không cứu sống cây Nhân Sinh Quả, Trần Nguyên Tử sẽ cho bọn họ rời khỏi đây, nếu không làm được, vậy thì bọn họ cứ ở lại Ngũ Trang Quan luôn đi.
Tôn Ngộ Không không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo yêu cầu của Trần Nguyên Tử.
Đầu tiên hắn đến tìm hai người Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông.
Sau khi hai người biết quan hệ giữa Tôn Ngộ Không với Lý Nguyên, trong khoảng thời gian này đặc biệt giao hảo với Tôn Ngộ Không. Hai bên con đối xử với nhau bằng đạo bằng hữu.
Chỉ tiếc là, Tôn Ngộ Không không biết hai người kia thật sự không muốn hỗ trợ hắn, hay là thật sự không thể hỗ trợ được, bọn họ chỉ nói họ bất lực.
Còn như đám người Ngọc Đế với Như Lai, Tôn Ngộ Không coi bọn họ là cừu nhân, đương nhiên là không đi cầu xin bọn họ trợ giúp, cho nên, chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể mặt dày đi cầu xin Lý Nguyên.
Nghe rõ mọi chuyện Tôn Ngộ Không trải qua, Đát Kỷ có hơi tức giận nói:
“Cái tên Trư Bát Giới kia chẳng hiểu chuyện chút nào cả, sao lại đi trộm Tiên Thiên Linh Quả của người ta?”
Tôn Ngộ Không xấu hổ nói: “Việc này đúng là do chúng ta làm không đúng trước.”
Đát Kỷ lại nói:
“Còn cả cái tên Trần Nguyên tử kia cũng thế, bình thường cố gắng giữ dáng vẻ ổn trọng bình hoà, tại sao lại dạy ra một đám đệ tử như bát phụ chửi người khác lung tung như vậy, như vậy còn tính là người tu đạo sao?”
Tôn Ngộ Không thấy Đát Kỷ hình như biết Trần Nguyên Tử, đồng thời nghe giọng nói của nàng, có vẻ nàng cũng chẳng sợ Trần Nguyên Tử. Ngộ Không tò mò hỏi:
“Còn chưa thỉnh giáo vị này, Vị tiên tử này phải xưng hô như thế nào đây?”
Tiểu Huỷ Tử mở miệng nói:
“Đây là cô cô của ta, muội muội của cha ta.”
Tôn Ngộ Không đã từng gặp qua Tiểu Huỷ Tử, biết Tiểu Huỷ Tử là con gái nuôi của chưởng quỹ.
Nói như vậy, người này là muội muội của chưởng quỹ?
Tôn Ngộ Không lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Đây chính là đại lão, cần phải lấy lòng.
Nghĩ tới đây, hắn nhất thời quy quy củ củ thi lễ:
“Bái kiến cô nãi nãi.”
Sắc mặt Đát Kỷ tối sầm.
Xưng hô như vậy, thật không tự nhiên.
“Ngươi đứng lên đi!”
Tôn Ngộ Không đứng dậy, hắn thấy Lý Nguyên vẫn không mở miệng, trong lòng nhất thời cảm thấy bất an.
Cũng không biết chưởng quỹ có nguyện ý hỗ trợ hắn hay không.
Lý Nguyên chơi điện thoại di động, hắn thấy Tôn Ngộ Không giương mắt nhìn mình, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Việc này không cần ngươi phải xen vào, tự nhiên sẽ có người đi dàn xếp với Trần Nguyên Tử giúp ngươi.”
Trong lòng Tôn Ngộ Không hơi dao động: “Chưởng quỹ nói vậy là có ý gì?”
Lý Nguyên giải thích: “Không thể cứu sống cây Nhân Sâm Quả, Trấn Nguyên Tử chắc chắn sẽ không để bọn người Đường Tăng rời đi, Tây Phương giáo sao có thể ngồi nhìn không quản?”
Tôn Ngộ Không ngập ngừng nói: “Vậy thì ta bỏ hết không lo nữa?”
Lý Nguyên vừa chơi game vừa nói: “Cũng không phải bỏ hết không lo, Phật môn tuy có khả năng cứu sống cây Nhân Sâm Quả, nhưng bọn họ chắc chắn không nỡ trả giá, nhất định sẽ ỷ thế ép Trấn Nguyên Tử nhượng bộ. Đến lúc đó thì ngươi hẳn ra tay cứu sống cây Nhân Sâm Quả, một là có thể trả lại nhân quả cho Trấn Nguyên Tử, hai là có thể khiến Trấn Nguyên Tử nợ ngươi một ân tình.
Tôn Ngộ Không khó xử nói: “Nhưng mà đệ tử không thể cứu sống cây Nhân Sâm Quả.”
Lý Nguyên tùy tiện nói: “Ngươi đến giếng nước ở hậu viện múc một bát nước giếng, chỉ cần đổ nước giếng lên rễ cây của cây Nhân Sâm Quả là có thể khiến cây Nhân Sâm Quả sống lại tươi tốt.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy không khỏi vui mừng khôn xiết: “Đa tạ chưởng quỹ, đa tạ chưởng quỹ.”
Lý Nguyên ngẩng đầu nhìn Tôn Ngộ Không một cái, sắc mặt hơi không được tốt: “Sau khi quay về, ngươi dạy dỗ bọn Trư Cương Liệp, Bạch Tinh Tinh một trận đàng hoàng cho ta, trộm Tiên Thiên Linh Quả của người khác được coi là hành vi gì đây? Bị người ta mắng một trận cũng đáng đời, lại còn không biết xấu hổ đốn luôn cây của người ta.”
Trong lòng Tôn Ngộ Không hiểu rõ, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, chỉ cảm thấy không biết giấu mặt mũi đi đâu: “Ta nhớ rồi, sau này không dám tái phạm nữa.”
Tôn Ngộ Không đi đến hậu viện, để ý thấy một con chim giẻ cùi đậu trên cây vải, hắn không để ý, đi tìm một cái bát sứ trắng xanh trong nhà bếp.
Sau đó đi đến bên giếng nước múc một bát nước.
Lúc đầu, nước trong giếng vẫn bình thường không có gì kỳ lạ, Tôn Ngộ Không không khỏi nghi ngờ nước này có thể cứu sống được cây Nhân Sâm Quả hay không.
Có điều, khi Tôn Ngộ Không múc nước giếng lên, hắn phát hiện nước giếng tỏa ra ánh sáng xanh bốn phía, tràn đầy sức sống, linh khí bốc lên, một luồng pháp tắc sinh mệnh lan tỏa khắp nơi.
Nói như vậy, nước trước đó chưởng quỹ dùng để vo gạo nấu cơm, rửa rau thực ra đều là Ngưng Chi Ngọc Lộ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận