Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 154 - Đa Bảo đạo nhân muốn chết!

Quay về ta phải nhắc nhở nàng một tiếng.
Thông Thiên giáo chủ thầm nghĩ.
Đa Bảo đạo nhân thấy dường như không có chuyện gì làm khó được Lý Nguyên, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, không nhịn được mở miệng hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi Lý đạo hữu, không biết vận mệnh của ta thế nào? Có gặp nguy hiểm hay không?”
Lý Nguyên nhìn Đa Bảo đạo nhân một cái thản nhiên nói: “Ngươi không có nguy hiểm lên bảng.”
Đa Bảo và Thông Thiên đều thở phào.
Đa Bảo đạo nhân là đại đệ tử của Triệt giáo, nếu như cũng lên bảng Phong Thần vậy thật sự quá mất mặt rồi!
Lý Nguyên nói tiếp: “Nhưng mà sắp tới hình như ngươi sẽ hưởng thụ khí vận Tây Phương.”
Phụt!
Đa Bảo đạo nhân tức thì phun nước bọt.
Hoảng sợ đến mức tay chân luống cuống, sợ hãi không thôi, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng.
Trong lòng kinh hãi giống như dấy lên cơn sóng vạn trượng.
Hưởng thụ khí vận Tây Phương? Không phải gián tiếp nói rằng hắn sẽ phản giáo, đầu quân cho Tây Phương Môn sao?
Tội danh này sao hắn gánh nổi?
Đa Bảo đạo nhân vội phản bác: “Lý đạo hữu sao lại muốn hại ta vậy? Ta, ta vốn là đệ tử Triệt giáo, sao có thể hưởng thụ khí vận Tây Phương được?”
Nói rồi, hắn còn lén quan sát phản ứng của Thông Thiên giáo chủ, sư phụ tuyệt đối đừng tin người này ăn nói xằng bậy nha.
Thông Thiên giáo chủ nhìn Đa Bảo không khỏi lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ.
Hắn vốn vô cùng tin tưởng năng lực tính toán của Lý Nguyên.
Nhưng đây là Đa Bảo, là đệ tử thân truyền của hắn, là người được hắn nuôi dưỡng như người kế thừa. Người thân thiết như vậy sao có thể phản bội hắn?
Nếu ngay cả Đa Bảo cũng phản bội mình, vậy Triệt giáo còn cơ hội nghịch thiên cải mệnh gì nữa chứ.
Trong phút chốc, trong lòng Thông Thiên giáo chủ rối như tơ vò.
Hắn biết rõ Lý Nguyên không thể nào nói bậy, nhưng hắn cũng không thể tiếp nhận được việc đệ tử đắc lực nhất của mình lại cải hoán môn đình.
Nét mặt Nữ Oa và Hậu Thổ cũng tỏ ra kinh ngạc, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú xem kịch hay.
Đa Bảo phản giáo bùng nổ biết bao!
Trong lòng Thông Thiên giáo chủ có biết bao nhiêu suy nghĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định ém chuyện này xuống không nhắc tới nữa.
Dù sao thì cho dù lời Lý Nguyên nói là thật, nhưng Đa Bảo không phản giáo hắn cũng không đành giết Đa Bảo như vậy.
Hay là sau này từ từ quan sát phản ứng của Đa Bảo rồi hẵng quyết định.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng dậy nâng ly rượu lên với Lý Nguyên và Nữ Oa, Hậu Thổ: “Nào, uống rượu, uống rượu. Đúng rồi, Lý huynh ta nghe Tiếp Dẫn đạo nhân nói ngươi còn có một loại mỹ tửu tuyệt thế trân quý, sao không lấy ra cho bọn ta nếm thử một chút.”
Nữ Oa chu miệng nói: “Được lắm, ngươi còn lén giấu mỹ tửu trân quý, ta muốn uống.”
“Ta cũng muốn uống.” Hậu Thổ vội vàng giơ tay.
“....”
Đa Bảo đạo nhân thấy sư phụ không phản bác lời nói của Lý Nguyên, trái tim vỡ nát.
Thậm chí ngay lòng muốn chết cũng có luôn rồi.
Tại sao mình lại nhiều chuyện như thế, bảo Lý Nguyên tính vận mệnh cho mình.
Sau đó, tâm trạng của Đa Bảo ỉu xìu, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Thông Thiên giáo chủ có tâm sự cũng không có tâm trạng ở lại đây.
Sau khi uống mấy ly rượu, hắn cáo từ Lý Nguyên, dẫn Đa Bảo vội vàng rời khỏi Triều Ca.
Ra khỏi thành Triều Ca, Đa Bảo đạo nhân quỳ phịch xuống trước mặt sư phụ, khóc lóc van xin: “Sư phụ nhất định phải tin ta, đệ tử tuyệt đối không có suy nghĩ đầu quân cho Tây Phương. Tây Phương khỉ ho cò gáy, linh mạch nghèo nàn, đệ tử không có điên, sao có thể đầu quân cho Tây Phương được.”
Mặc dù Thông Thiên giáo chủ hơi nghi ngờ Đa Bảo, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài mà chỉ an ủi nói: “Ngươi yên tâm, ngươi là đệ tử thân cận nhất của ta, nếu ngay cả ngươi mà ta cũng không tin thì ta còn có thể tin ai nữa.”
Đa Bảo nghe vậy, trái tim vẫn luôn treo cao mới hơi thả lỏng.
Xem ra sau này bản thân phải cẩn thận dè dặt hơn, qua lại thân thiết với đồng môn hơn mới được.
Đa Bảo đạo nhân nhớ lại một năm trước, chuyện đại sư bá âm thầm đến tìm hắn, trái tim không khỏi nhảy loạn lên.
Lúc đó, Lão Tử nói với hắn, có một cơ duyên có thể chứng đắc Chuẩn Thánh đại viên mãn muốn tặng cho hắn, chỉ cần hắn âm thầm giúp đỡ là được.
Đa Bảo đạo nhân khổ luyện bao nhiêu năm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn dừng lại sơ kỳ Chuẩn Thánh, ngay cả tu vi của hai sư muội nhập môn sau là Kim Linh Thánh Mẫu và Vô Đương Thánh Mẫu cũng sắp vượt qua hắn, điều này đã làm hắn phải chịu đựng giày vò.
Do đó lúc đó hắn đã động lòng đồng ý điều kiện của Lão Tử.
Lúc đó vì để lấy lòng tin của Đa Bảo, Lão Tử đã tiết lộ cho hắn tin tức có liên quan đến cơ duyên chính đạo, chính là có liên quan đến Tây Phương.
Đa Bảo đạo nhân nghĩ sao cũng không hiểu, Lý Nguyên lại thẳng thừng tính ra được chuyện này!
Bây giờ sư phụ đã bắt đầu nghi ngờ, mình có nên tiếp tục giúp sư bá hay không? Mình còn có thể quay đầu được không?
Trong lòng Đa Bảo tràn ngập kiêng kị sâu sắc với Lý Nguyên.
Sau khi Thông Thiên giáo chủ rời đi không lâu, mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ, Ngao Quang, Ngao Châu cũng cáo từ rời khỏi.
Khi đến thạch lâm, đúng lúc Ngao Quang thấy Dương Hòe đang quét rác, hắn không khỏi nhớ đến lời Dương Hòe nói trước đó, không thể mua được một miếng đất trong sân này.
Lúc trước hắn chỉ nghĩ Dương Hòe đang khoác lác nhưng sau khi phát hiện khách đến chỗ Lý Nguyên lại là Thánh Nhân, suy nghĩ của hắn lập tức hơi dao động.
Suy nghĩ một chút, hắn nhịn không được hỏi Nữ Oa: “Xin hỏi Nữ Oa nương nương, bùn đất trên mặt đất này có phải vô cùng trân quý không?”
Nữ Oa ngạc nhiên nhìn Ngao Quang, bất ngờ nói: “Không ngờ tu vi ngươi không cao nhưng con mắt cũng không thấp, thế mà lại cảm nhận được nơi bất phàm của mặt đất này.”
Được Thánh Nhân tán dương, trong lòng Ngao Quang không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Mình hoàn toàn không cảm nhận được chỗ bất phàm của mặt đất này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận