Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 302 - Dương Thiền rạn nứt, tại sao sư phụ cũng làm nũng!

Chỉ là có ảnh hưởng gì đến việc tu luyện sau này hay không thì không chắc.
“Nhị gia đến rồi.”
“Nhị gia, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người muốn đối phó Mai sơn của chúng ta sao?”
“Tiện nhân đã bị nhị gia đánh bỏ chạy chưa?”
Mai sơn Lục Thánh nhìn thấy Dương Tiễn, vội vàng hỏi tới tấp.
Dương Tiễn nghe vậy, nét mặt hơi xấu hổ.
“Thật ra động tĩnh khi nãy là do xá muội đang thử nghiệm pháp bảo mới có được, nhưng vì nàng chưa nắm thành thạo cho nên., vẫn mong chư vị huynh đệ rộng lòng tha thứ.”
Dương Thiền đỏ mặt, ôm quyền chắp tay với mọi người: “Thật xin lỗi.”
Đám người Quách Thân, Trực Kiện lần lượt ngây ra.
Hại mọi người lo lắng hốt hoảng nửa ngày trời, hóa ra là tam tiểu thư đang thử pháp bảo.
“Đây là pháp bảo gì vậy, lại lợi hại đến như thế?” Thái úy Mai sơn Lý Hoán Chương kinh ngạc nói.
Trong ánh mắt của tướng quân Mai sơn Quách Thân cũng lóe lên tia phấn khởi: “Có pháp bảo như thế, chỉ e rằng Yêu vương trong phạm vi trăm vạn dặm cũng phải thần phục Mai sơn chúng ta.”
Sau khi mọi người phản ứng lại, không hề quở trách Dương Thiền ngược lại còn tỏ ra kích động.
Dù sao thì Dương Thiền cũng có pháp bảo lợi hại như thế, cũng nâng cao sức chiến đấu Mai sơn, mọi người sống ở hồng hoang cũng an toàn hơn.
Sau khi thăm hỏi những thuộc hạ bị ma âm làm đầu váng mắt hoa xong, Dương Tiễn bèn quay lại phòng luyện công của mình.
Hắn phán đoán thân phận của Lý Nguyên, rồi lại nghĩ xem mình nên phá giải cục diện như thế nào, cảm thấy đầu óc rối bời.
Nghĩ cả một đêm cuối cùng Dương Tiễn cũng nghĩ ra cách có thể hoàn toàn tránh khỏi trở thành quân cờ của Xiển giáo.
Sáng sớm Dương Thiền đã rời khỏi Mai sơn, đi đến trang viên của Lý Nguyên.
Nàng có nhiều câu hỏi muốn hỏi Lý Nguyên lắm.
Dương Thiền đến vùng trời trên trang viên, thoáng chốc đã nhìn thấy bóng dáng của Lý Nguyên.
Nhưng mà nàng còn nhìn thấy có một người ở bên cạnh Lý Nguyên nữa.
Một nữ tử mặc cung trang.
Nữ tử đó đang kéo ống tay áo của Lý Nguyên nói cái gì đó.
Lý Nguyên đi đến chỗ nào nữ tử đó cũng nắm tay áo của Lý Nguyên đi đến chỗ đó giống như đi theo đuôi vậy.
Dương Thiền nhìn bóng dáng của nữ tử cảm thấy hơi quen thuộc.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy góc mặt nghiêng của nữ tử mặc cung trang.
Phịch!
Dương Thiền lảo đảo một cái từ trên không trung té thẳng xuống sân.
Vẻ mặt muốn sụp đổ nói không nên lời, dáng vẻ thế giới quan bị phá vỡ.
Sáng sớm.
Lý Nguyên nấu cho mình một bát mì trộn tương làm bữa sáng.
Lúc hắn đang bưng bát mì trộn thì nhìn thấy Nữ Oa mang theo làn gió thơm mát chạy đến.
“Lý Nguyên, hôm nay ngươi có tâm trạng vẽ tranh không.” Sau khi vào phòng, Nữ Oa vội vàng hỏi Lý Nguyên.
Từ lần trước sau khi nàng nhìn thấy bức tranh sơn dầu siêu hiện thực mà Lý Nguyên vẽ cùng với Thương Thanh Quân, Nữ Oa đã cảm thấy rất thích.
Bởi vì Lý Nguyên nói không có tâm trạng vẽ, cho nên Nữ Oa cách năm ba hôm lại tìm Lý Nguyên hỏi hắn có tâm trạng hay chưa.
Cho dù Lý Nguyên có tâm trạng cũng bị Nữ Oa làm cho mất sạch.
“Hít hít.”
Không đợi Lý Nguyên trả lời, Nữ Oa bỗng duỗi mũi dài ra ngửi: “Là món gì vậy? Thơm quá!”
“Mì trộn tương.” Lý Nguyên trả lời một câu.
Nàng đi đến trước mặt Lý Nguyên nhìn mì xào mỡ hành thịt bằm, cổ họng không khỏi nhúc nhích.
“Cảm giác khá là ngon, cho ta ăn một miếng với.” Nữ Oa không biết xấu hổ, không khách sáo nói.
“Hít.”
Lý Nguyên thấy vậy, vội vàng ăn một miếng, sau đó hắn bất đắc dĩ nói với Nữ Oa: “Thật ngại quá, mì đã bị ta ăn mất rồi.”
Nữ Oa không để ý nói: “Không sao, ở bên kia ngươi chưa ăn, ta ăn ở bên cạnh cũng được.”
Lý Nguyên nghe vậy, nhanh chóng gắp phía bên kia một đũa, ăn một miếng: “Bây giờ bên cạnh cũng bị ta ăn rồi.”
Nữ Oa: “Bỏ đi, ăn thì ăn vậy, ta không chê.”
Lý Nguyên cả gương mặt bất đắc dĩ nhìn Nữ Oa: “Đây là bữa sáng của ta.”
Cũng bởi vì trong phòng bếp hết mì rồi, nếu không hắn sẽ làm cho Nữ Oa một bát.
Nữ Oa kéo ống tay áo của Lý Nguyên, làm nũng: “Ngươi còn ăn sáng, trước giờ ta chưa từng được ăn sáng nữa, bữa này ngươi nhường cho ta đi. Có được không?”
Lý Nguyên thấy nước miếng của Nữ Oa sắp rơi vào trong bát luôn rồi, hắn vội bưng bát mì đưa lưng về phía Nữ Oa.
Nữ Oa thì nắm tay áo đi theo sau Lý Nguyên.
Phịch!
Ngay lúc này, có một thứ rơi vào trong trì đường trong sân, bắn lên vô số bọt nước.
Hai người nhìn trì đường, chỉ thấy một nữ tử chật vật từ trong trì đường bay ra.
Chính là Dương Thiền.
Dương Thiền bay ra khỏi trì đường, không quan tâm đến y phục ướt nhem, còn có đầu tóc tán loạn, nàng vội vàng đến trước mặt Nữ Oa quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử Dương Thiền, bái kiến sư phụ.”
Dương Thiền trong lòng không dám tin những gì nàng nhìn thấy trước mắt.
Sư phụ cao cao tại thượng, lãnh diễm vô song, nhìn xuống vạn thế sao lại kéo ống tay áo của Lý Nguyên làm nũng?
Sao Lý Nguyên lại quen sư phụ của mình, hơn nữa còn là một bộ dạng rất thân thiết?
Dương Thiền cảm thấy mình sắp bị điên rồi.
“Hóa ra là ngươi à, đứng dậy đi.”
Nữ Oa nhìn thấy Dương Thiền, bình tĩnh gật đầu.
Nàng thấy lúc này Lý Nguyên đang nhìn Dương Thiền, trong lòng lóe lên lập tức đưa tay ra nhanh chóng cướp lấy bát mì và đũa trong tay của Lý Nguyên.
“Cảm ơn nhé.” Nàng vừa vội vàng ăn một miếng mì trộn vừa nói một tiếng cảm ơn với Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “...”
“Huýt! Wow, mì trộn này thật ngon quá không thua gì sủi cảo.”
Da mặt Dương Thiền co rút dữ dội, con ngươi sắp rớt ra ngoài.
Hóa ra sư phụ cũng ăn ngon như vậy!
Nhưng mà ngươi ăn luôn đồ ăn Lý Nguyên từng ăn, có phải cũng ngon hơn không?
Dù sao cũng dính nước miếng của Lý Nguyên.
Đây thật sự là vị sư phụ Thánh Nhân của ta sao?
Hình tượng sụp đổ quá!
Vô cùng thành thạo, nàng ăn sạch mì trộn trong bát.
Nàng đưa lại bát rỗng lại cho Lý Nguyên, tỏ ra vẫn chưa thấy đã: “Ngon thì ngon nhưng mà ít quá, nếu như được ăn nhiều hơn thì hay rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận