Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1409 - Không nghe người xưa nói, chịu thiệt ngay trước mắt!!

"Đúng là ngu xuẩn, cũng không biết tại sao nàng lại làm ra cái hành vi đó nữa."
"Haizz, còn quá trẻ đó!"
"Các ngươi xem kìa, hành vi của nữ hoàng Tiên đường làm Liễu Phàm lão tổ nhìn mà bối rối kìa."
"Xem ra Liễu Phàm lão tổ cũng chauw từng gặp được ai trung nhị như vậy!"
"Lại còn nhân danh phụ thân, thực sự là cười chết ta rồi!"
Khi đám hòa thượng trên Minh Sơn tự thấp giọng cười nhạo Tiểu Tê Tử thì nàng đột nhiên động.
Chỉ thấy nàng liên tục bước lên, chậm rãi đi vào bên trong Minh Sơn tự.
Động tác ưu nhã, vẻ mặt lạnh lẽo, quần áo bay bay, từng cử động của nàng đều tràn đầy vẻ ưu nhã.
Rất nhanh, nàng đã đi tới bên cạnh Liễu Phàm.
Chẳng qua nàng không thèm nhìn Liễu Phàm lấy một cái, trực tiếp lướt qua bên cạnh Liễu Phàm, tiếp tục tiến về phía trước.
Hòa thượng Minh Sơn tự thấy thế, đều không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt của ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc.
Không rõ tại sao Liễu Phàm lão tổ lại không ngăn cản nữ hoàng Tiên đường vậy?
Vì sao lại mặc cho nữ hoàng Tiên đường tiến vào Minh Sơn tự?
Sẽ không phải là Liễu Phàm lão tổ còn chưa phục hồi tinh thần lại đấy chứ?
Nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm nhỉ?
Rất nhanh, Tiểu Tê Tử đã đi đến trước mặt đám hòa thượng vây xem kia.
Nàng dừng bước lại, lạnh lùng liếc nhìn mấy hòa thượng mở miệng cười nhạo vừa nãy.
"A!"
Mấy hòa thượng đột nhiên nhao nhao kêu thảm, ai nấy đều che miệng của mình, có vẻ vô cùng thống khổ.
Rất nhanh, hòa thượng bên cạnh phát hiện mấy hòa thượng che miệng gào thảm có máu tươi chảy ra từ trong miệng, trong nháy mắt đã nhiễm đỏ bàn tay che miệng.
"Sư huynh (sư đệ), các ngươi làm sao vậy?"
"Sao miệng các ngươi lại chảy máu?"
"Các ngươi nói ai thế?"
"Ngươi làm gì với mấy sư huynh thế ạ?"
Hòa thượng không bị gì cả sôi nổi lo lắng dò hỏi mấy hòa thượng che miệng gào thảm, mấy người đó ngoại trừ kêu thảm thiết ra thì căn bản không nói được lời nào cả.
Chỉ là chỉ vào cái miệng tràn đầy máu tươi của mình, ê ê a a.
Giống như biến thành người câm.
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: "Nếu không biết ăn nói, vậy về sau vĩnh viễn đừng nói nữa."
Nói xong, nàng lại bước tiếp đi vào bên trong Minh Sơn tự, về phía giam giữ đám người Dương Thiền.
Lúc này đám thượng mới phản ứng lại, vừa nãy là nữ hoàng Tiên đường động tay chân.
Nghe ý trong lời của nữ hoàng Tiên đường, rõ ràng là biến mấy hòa thượng cười nhạo nàng thành người câm cả đây mà.
Quá ghê tởm!
Diệu Giác lập tức xin giúp đỡ từ Liễu Phàm lão tổ: "Xin lão tổ ra tay làm chủ cho chúng ta."
Những hòa thượng khác nghe vậy, cũng không khỏi mở miệng đồng thanh xin Liễu Phàm lão tổ giúp đỡ: "Xin lão tổ làm chủ cho chúng ta."
Nhưng mà, lúc này pháp lực của Liễu Phàm đã mất hết, đều không tự lo cho mình được, làm gì còn có năng lực làm chủ cho hòa thượng Minh Sơn tự chứ?
Mấy hòa thượng Diệu Giác thấy Liễu Phàm lão tổ thờ ơ, lại còn đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ đầy hốt hoảng.
Hòa thượng nào hòa thượng nấy đều trở nên mờ mịt đần người ra.
Liễu Phàm lão tổ bị sao thế?
Nữ hoàng Tiên đường đều đã đi vào gian phòng giam giữ phạm nhân rồi, vì sao Liễu Phàm lão tổ còn chưa ra tay ngăn cản?
Chẳng lẽ, Liễu Phàm lão tổ thực sự bị giam cầm pháp lực rồi à?
Nhưng điều này sao có thể được chứ?
Liễu Phàm lão tổ ngay cả Thánh Nhân đều thu thập dễ bảo cả đấy, sao lại bị một Chuẩn Thánh cầm cố pháp lực được chứ?
Điều này cũng quá không phù hợp với suy luận đi?
Nhưng nếu không phải Liễu Phàm lão tổ bị giam cầm pháp lực, vậy mọi chuyện phải giải thích như thế nào giờ?
Trong đầu hòa thượng Minh Sơn tự hiện ra vô số suy nghĩ.
Đáng tiếc, càng nghĩ thì lại càng hồ đồ.
Càng nghĩ thì lại càng nghi ngờ.
"Hừ, không chịu nghe khuyên bảo của bọn ta, giờ thì biết lợi hại chưa hả!"
Chỉ nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Chuẩn Đề đạo nhân vang lên.
Hắn vừa nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Phàm là biết Liễu Phàm bị Lý tiền bối thu thập rồi.
Trong lòng không khỏi có chút thoải mái.
Cái này gọi là không nghe người xưa nói, chịu thiệt ngay trước mắt!
Liễu Phàm nghe lời Chuẩn Đề nói, trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi Chuẩn Đề: "Ngươi biết đây là chuyện gì xảy ra à? Một Chuẩn Thánh như nàng, làm sao có thể phong ấn pháp lực của ta được chứ?"
"Xì xào!"
Các hòa thượng Minh Sơn tự như Diệu Giác biết được pháp lực của Liễu Phàm lão tổ thực sự bị phong ấn, ai nấy đều cảm thấy tê cả da đầu, thiên lôi cuồn cuộn.
Đầu óc đều sắp không còn linh động nữa.
Trời ạ, thì ra lão tổ thực sự bị phong ấn pháp lực.
Rốt cuộc là nữ hoàng Tiên đường làm thế nào vậy?
Nàng có lợi hại như vậy sao?
Còn có, bây giờ Liễu Phàm lão tổ bị phong ấn pháp lực, thì sẽ có hậu quả gì đây?
Tất cả hòa thượng của Minh Sơn đều có thêm một tầng bóng ma lớn trong lòng.
Trương Khai Thái ở bên cạnh một mực yên lặng quan sát hết thảy.
Hắn cũng không nghĩ tới, lão tăng quét rác vẫn luôn bàng quan thế mà lại dễ dàng bị nữ hoàng Tiên đường đánh bại như vậy.
Trước đó khi hắn nghe nữ hoàng Tiên đường nói ‘nhân danh phụ thân’, cũng cảm thấy nữ hoàng Tiên đường trung nhị.
Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, trọng lượng của câu nói này đến cùng khủng bố cỡ nào!
...
Rất nhanh, Tiểu Tê Tử đã đi tới nơi giam giữ Dương Thiền.
Đây là một thiền viện.
Cửa viện bị một trận pháp bao phủ.
Người ở bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Tiểu Tê Tử đưa cánh tay ra, giơ bàn tay chỉ thẳng về phía trước.
Một màn sáng vàng óng lập tức nổi lên, cũng vừa vặn ngăn trước bàn tay của Tiểu Tê Tử.
Trên màn sáng này hiện ra vô số đạo ấn, vô số minh văn trôi nổi lơ lửng trên đó.
Có vẻ vô cùng thần thánh, trong lòng Tiểu Tê Tử hơi động, vô số sóng cuồng quy luật nhất thời điên cuồng tuôn ra từ bàn tay của nàng.
Cọ rửa cắn giết về phía màn sáng màu vàng.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy pháp tắc chi lực ngũ quang thập sắc bay lượn bắn ra từ bầu trời của thiền viện. Tiếng nổ mạnh kinh khủng trực tiếp xuyên thấu thời không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận