Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1739 - Tiên Vương không bằng chó, Tiên Đế đi đầy đường!

Nhưng mà bây giờ, hắn chuẩn bị cược một ván.
Hoặc là sau khi chết nở mày nở mặt một lần.
Hoặc là biến năm nghìn lượng thành năm vạn lượng, để lại cho con trai.
“Được.”
Triệu Tri Dịch không hề chê bạc của Dương Hiển Văn ít.
Thật ra nếu như Dương Hiển Văn không có bạc, hắn vẫn muốn hoàn thành mối làm ăn này.
Nói cho cùng, điều Triệu Tri Dịch quan tâm chỉ là phần thưởng hệ thống.
Bạc đối với hắn chỉ là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Sở dĩ hắn hắn yêu cầu bạc với Dương Hiển Văn, chỉ là để cho hành vi của hắn trông hợp lý hơn chút xíu thôi.
Dù sao, nếu như trơ mắt cử hành tang lễ miễn phí cho người khác, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ nảy sinh lòng đề phòng.
Sau khi đạt được thỏa thuận, tiếp theo hai bên sẽ ký giấy tờ.
Đồng thời, Triệu Tri Dịch còn thề độc với Thiên Đạo.
Thấy ‘đạo sĩ kỳ quái’ không chơi xấu, thành thật thề độc, lúc này Dương Hiển Văn mới yên tâm giao năm nghìn lượng bạc cho Triệu Tri Dịch.
Triệu Tri Dịch cất vào trong không gian hệ thống, sau đó nói ra một thông tin bất ngờ với Dương Hiển Văn: “Nói cho ngươi biết một tin tốt, bởi vì ngươi là khách hàng đầu tiên của ta, cho nên ta quyết định cử hành một tang lễ quy cách cao nhất cho ngươi, tiên cho làm lần đầu đã khiến nghiệp vụ đưa tang của ta thành công.”
Dương Hiển Văn rất kinh ngạc, chỉ cảm thấy Triệu Tri Dịch hào phóng quá rồi nhỉ?
Tang lễ quy cách cao nhất, không phải nói cần hơn trăm vạn lượng bạc à?
Cứ tặng cho ta như vậy ư?
Đây đâu phải là ưu đãi nhất, đúng là lỗ vốn luôn rồi!
Thật ra không phải Triệu Tri Dịch hào phóng, quan trọng là ‘thẻ triệu hoán nhân vật’ kia của hắn có một cơ hội trải nghiệm miễn phí.
Lúc trải nghiệm miễn phí, hắn có thể triệu hoán thoải mái bất kỳ nhân vật và tất cả đạo cụ hắn muốn triệu hoán.
Hơn nữa, nhân vật và đạo cụ triệu hoán còn không giới hạn số lượng.
Lần này Triệu Tri Dịch tặng tang lễ cho Dương Hiển Văn chắc chắn phải dùng thẻ trải nghiệm triệu hoán Tiên Vương, Tiên Đế.
Triệu hoán ra một Tiên Vương là triệu hoán, triệu hoán một đám Tiên Vương cũng là triệu hoán, vậy còn không bằng triệu hoán một đám cho rồi.
Cho thế giới hồng hoang này cảm nhận chấn động cái gì gọi là làm Tiên Vương không bằng chó, Tiên Đế đi đầy đường.
Coi như một phần quà gặp mặt cho mọi người thế giới này sau khi Triệu Tri Dịch xuyên việt đến thế giới này.
Cái này chắc chắn rất thú vị!
Nghĩ đến cảnh tượng chấn động khi đưa tang cho Dương Hiển Văn, khóe miệng Triệu Tri Dịch không khỏi nở nụ cười.
“Đạo trưởng, không biết dương thọ của ta còn bao lâu?”
Dương Hiển Văn tò mò hỏi Triệu Tri Dịch.
Triệu Tri Dịch dùng giọng điệu cao nhân, nói: “Dương thọ của ngươi còn hai ngày.”
“Chỉ còn hai ngày sao?”
Giọng điệu của Dương Hiển Văn rất cô đơn.
Triệu Tri Dịch nhắc nhở Dương Hiển Văn: “Nhớ kỹ, ngươi không thể nói với bất cứ ai chuyện liên quan tới khế ước của chúng ta, nếu không khế ước hủy bỏ, chi phí đã thu không trả lại.”
Dương Hiển Văn gật đầu, tỏ ý đã biết.
Triệu Tri Dịch rời khỏi viện, Dương Hiển Văn thì tìm Lý Chí trên thôn, để Lý Chính đưa tin cho con trai hắn Dương Chí, nói với con trai hai ngày sau hắn sẽ chết, bảo con trai trở về làm tang sự.
Lý Chính là một nam nhân trông khoảng năm, sáu mươi tuổi, ăn mặc như viên ngoại.
Hắn nghe nội dung Dương Hiển Văn muốn hắn đưa tin, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hắn hỏi Dương Hiển Văn: “Tiểu Dương, ngươi không hồ đố chứ? Sao ngươi biết hai ngày sau bản thân sẽ chết? Từ khi nào ngươi còn biết đoán mệnh vậy?”
Hắn nhìn Dương Hiển Văn trẻ tuổi, thật ra số tuổi của Lý Chính lớn hơn Dương Hiển Văn, vì vậy hắn gọi Dương Hiển Văn là Tiểu Dương, cho nên không có ý không tôn trọng.
Vì có ước hẹn với Triệu Tri Dịch, không thể nói ra tin tức của Triệu Tri Dịch, nên Dương Hiển Văn không giải thích nhiều với Lý Chính, chỉ bảo Lý Chính đưa tin theo ý của hắn cho Dương Chí là được.
Thấy Dương Hiển Văn không nói nguyên nhân, Lý Chính lập tức im lặng lắc đầu, hắn nhắc nhở Dương Hiển Văn: “Tiểu Dương, ta biết ngươi nhớ con trai, cho nên cố tình nói như vậy, để lừa Dương Chí về. Nhưng mà nếu như Dương Chí vội vàng trở về, phát hiện ngươi nói dối, chỉ sợ… chỉ sợ không hay lắm.”
Dương Hiển Văn bình tĩnh nói: “Ta không nói dối, cũng mong hai ngày này Lý Chính để ý tình huống của ta, nếu như ta đi rồi, Dương Chí vẫn chưa trở về, có vài chuyện phải làm phiền Lý Chính lo liệu trước.”
Thấy Dương Hiển Văn nói rất nghiêm túc, Lý Chính không biết nên nói gì cho phải.
Tuy hắn không tin lời của Dương Hiển Văn, nhưng mà hắn vẫn đưa truyền tin tức cho Dương Chí.
Đây dù sao cũng là chuyện nhà của Dương Hiển Văn, hắn không tiện can thiệp nhiều.
Mới chỉ nửa ngày, thôn dân của Dương Gia Câu đã biết chuyện Dương Hiển Văn nói hai ngày sau hắn sẽ chết.
Nhưng mà tất cả thôn dân gần như đều cảm thấy Dương Hiển Văn nói như vậy là để lừa Dương Chí trở về giống Lý Chính.
Tuy trông dáng vẻ Dương Hiển Văn tuổi già sức yếu, nhưng muốn nói hai ngày sau hắn sẽ chết, thì vẫn không ai tin.
“Lão Dương này, hắn cho rằng hắn có thể tính ra số mệnh à? Vậy mà nói hai ngày sau bản thân sẽ chết.”
“Ngoài những thế ngoại cao nhân tu luyện thuật Kinh Dịch Bát Quái kia ra, cho dù là tu sĩ Thiên Tiên kỳ, Kim Tiên kỳ đều không thể tính ra số mệnh, lão Dương đâu thể nào có bản lĩnh này?”
“Nếu như Dương lão đầu thật sự có thể tính ra ngày chết của mình, đời này của hắn sẽ không lăn lộn thành dáng vẻ này!”
“Ha ha, đợi Dương Chí trở về, thấy lão hán nhà mình còn sống, không biết hắn là nên ngạc nhiên vui mừng, hay là nên phẫn nộ!”
“Thật ra, Dương Hiển Văn có cách có thể dự đoán chính xác ngày chết của bản thân, đó chính là hai ngày sau tự sát.”
“Đệt, lão Dương chắc không ác như vậy đâu nhỉ? Để không nuốt lời, lại đi tự sát?”
Thời gian hai ngày, nháy mắt đã qua.
“Lão Dương, Dương lão đầu.”
“Mau dậy ăn sáng thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận