Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1964 - Ta mới là nhân vật chính, ta mới là nhân vật chính được không! (2)

Nhưng do có Lý Nguyên ở đây, nên hiển nhiên là Hiệp Trấn không bị chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ngay cả thang gác ngàn năm, bàn du mộc ngàn năm của Đông Tương Ngọc cũng không bị ảnh hưởng.
Tiểu Quách xem quá trình đấu pháp chưa được 1.5 nhát thì đi tới cạnh Lý Nguyên rồi tò mò hỏi: “Lý Nguyên, theo ngươi thì Tôn Ngộ Không và Kim Ngọc Lương, ai lợi hại hơn?”
Lý Nguyên trả lời: “Nếu chỉ so về sức chiến đấu, Tôn Ngộ Không lợi hại hơn một chút.”
Lực lượng mà Tôn Ngộ Không tu luyện là đại đạo, trong tất cả pháp tắp đại đạo thì sức chiến đấu mạnh nhất.
Hơn nữa nhận thức chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu của Tôn Ngộ Không cũng không phải là thứ mà Kim Ngọc Lương có thể sánh được.
Vì vậy nếu chỉ so về sức chiến đấu, thì quả thật Kim Ngọc Lương không bằng Tôn Ngộ Không.
Tiểu Quách vui vẻ nói: “Nói như vậy là trận đấy pháp này, Tôn Ngộ Không sẽ thắng rồi.”
Là tiểu bối đứng cạnh bên, lão Bạch rất kích động.
“Tất nhiên là Tề thiên đại thánh sẽ không thua!”
Lý Đại Chủy la lên.
Nhưng Lý Nguyên lại lắc đầu nói: “Trận đấu pháp sau cùng, Kim Ngọc Lương sẽ thắng.”
Tiểu Quách để lộ vẻ mặt sững sờ: “Tại sao chứ? Không phải ngươi nói Tôn Ngộ Không lợi hại hơn sao? Nếu lợi hại hơn thì sao hắn lại thua chứ.”
Mọi người cũng không hiểu logic của Lý Nguyên.
Lý Nguyên giải thích: “Đạt đến cảnh giới này của bọn họ có thể bất tử bất diệt. Nguyên Thần ụp đổ đi có thể trùng sinh ngay lập tức. Vì vậy muốn chiến thắng đối thủ bằng thực lực bản thân sẽ rất khó. Mà nếu muốn ung dung chiến thắng đối thủ, thì đành phải dựa vào chí bảo mạnh mới được.”
Tiểu Quách lập tức hiểu ý của Lý Nguyên.
“Ngươi nói là, Kim Ngọc Lương có chí bảo?”
Lý Nguyên gật đầu một cái: “Không sai. Kim Ngọc Lương có mấy món hỗn độn chí bảo, hắn đang đợi cơ hội cho Ngộ Không một cú trí mạng.”
Tiểu Quách nghe vậy, thì sắc mặt tràn đầy sự lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ, ngươi mau mau nhắc Tôn Ngộ Không cẩn thận!”
Lý Nguyên hờ hững nói: “Không cần ta nhắc, hắn vẫn luôn rất cẩn thận. Mà có chút công kích, cho dù nhắc nhở cũng không làm nên chuyện gì.”
Trong lúc mọi người đứng ở đó nói chuyện, tình hình đấu pháp của hai người nhất thời xảy ra biến cố lớn.
Vốn dĩ Kim Ngọc Lương cũng không hề dám đỡ đòn tấn công của Tôn Ngộ Không, chỉ cần hắn bị Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không đánh trúng, thì cơ thể hắn sẽ bay màu lần đó.
Vì vậy, Kim Ngọc Lương chỉ đành vừa đánh vừa lui, trông rất là chật vật.
Nhưng trong khi Kim Ngọc Lương liên tục tránh né, hắn đã tận dụng khoảng thời gian đứt quãng khi Tôn Ngộ Không giơ côn lên đánh, chớp đúng thời cơ, rồi chợt sử dụng một món pháp bảo có hình dạng quyển sách.
Quyển sách có bìa màu đen, bên trong màu vàng, trông rất cũ kỹ, giống như là tồn tại từ lúc hỗn độn ra đời vậy.
Ở ngay mặt bìa có khắc một hình vẽ vòng năm, tựa như hỗn độn Tinh Hà chồng chất lên vậy.
Phía sau nó thì in hình đạo văn của hỗn độn đất, lửa, phong và thủy.
Đây là một món hỗn độn chí bảo Thời Gian Giản Sử khác của Kim Ngọc Lương.
Thời Gian Giản Sử nhanh chóng bay về phía Tôn Ngộ Không với tốc độ khó có thể diễn tả, sau đó trang sách tự động lật ra.
Trong lúc lật, một bánh xe thời gian khổng lồ bỗng bao trùm hư không, xuyên qua quá khứ và tương lai.
Tôn Ngộ Không hoàn toàn không phản ứng kịp, hắn lập tức bị bánh xe thời gian bao phủ, sau đó cơ thể hắn không tự chủ được mà bị kéo vào trong Thời Gian Giản Sử, và kẹt trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian.
Trang sách khép lại, Tôn Ngộ Không nhanh chóng biến mất tăm.
Không trung vốn dĩ đang rất kịch liệt nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.
Những người trong khách điếm vừa thấy được tình cảnh này, ai nấy cũng đều không khỏi rùng mình một cái.
Sao trận chiến lại kết thúc rồi.
Đại Thánh đi đâu mất rồi?
Chẳng lẽ Đại Thánh bị đánh bại rồi ư?
“Đại, Đại Thánh đã chết, chết rồi sao?”
Tiểu Quách lắp bắp hỏi.
Bởi vì quá sợ hãi, nên thân thể của nàng cũng không kiềm được mà phát run.
Lý Nguyên hờ hững đáp: “Hắn vẫn chưa chết, chẳng qua là đang bị kẹt trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian thôi!”
Nhưng lời của Lý Nguyên cũng không khiến cho đám người trong khách điếm thả lỏng hơn bao nhiêu.
Tâm trạng của mọi người vẫn rất nặng nề.
Tuy Tề thiên Đại Thánh tạm chưa chết, nhưng hắn lại đang bị bao vây, thế nên chẳng còn ai có thể ngăn cản Kim Ngọc Lương.
Mọi người đang gặp nguy hiểm!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hiển nhiên Kim Ngọc Lương cũng nghe thấy lời của Lý Nguyên, mặt hắn tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Hắn không ngờ Lý Nguyên chẳng những biết Tôn Ngộ Không vẫn chưa chết, chỉ là đang bị kẹt trong Thời Gian Giản Sử, lại còn biết tên món pháp bảo


Thời Gian Giản Sử


này.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Kim Ngọc Lương sử dụng món pháp bảo


Thời Gian Giản Sử


này.
Từ lúc có được hệ thống tới nay, Kim Ngọc Lương chưa từng khâm phục bất kỳ ai.
Nhưng đối với năng lực thôn toán của Lý Nguyên thì hắn thật sự cảm thấy khâm phục.
Hắn cảm giác trên cõi đời này, chưa có chuyện gì là Lý Nguyên không tính ra.
Nhưng nhanh thôi, năng lực thôn tính của Lý Nguyên sẽ trở thành của ta!
Kim Ngọc Lương cũng không có ý định nói lời vô ích với Lý Nguyên.
Hắn cũng không muốn nhân vật phản diện chết vì nói nhiều!
Chỉ thấy Hóa Huyết Thần đao trong tay hắn lóe lên một tia sáng màu hồng, nhất thời, một đường đao quang phong tỏa khí cơ của Lý Nguyên, đường kính chém thẳng về phía Lý Nguyên.
Nơi mà đao quang đi ngang qua, không gian bị phá vỡ, thời gian bị cắt đứt, địa hỏa phong thủy bị chia làm hai.
Trong chớp mắt, đao mang đã bay tới trước mặt Lý Nguyên.
Nó chém từng không gian, thời gian tại chỗ mà Lý Nguyên đang đứng.
Mắt thấy Lý Nguyên sắp bị đao quang chém làm hai.
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy một ngón tay trắng nõn thon dài không biết xuất hiện từ lúc nào đã chặn đao quang trước mặt hắn.
Đến thị lực của Kim Ngọc Lương mà cũng không thể phát hiện ra ngón tay này rốt cuộc đã có xuất hiện ngay trước mặt hắn từ lúc nào, và bằng cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận