Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2131 - Lưu bà bà phun lửa thiêu đốt Tôn Nhị Nương!!

Ngay lúc này, Trương Thanh cũng bưng dĩa thịt bò tẩm gia vị ra.
“Một cân thịt bò tẩm gia vị của các ngươi tới rồi đây.”
Lưu bà bà vội vàng ăn một miếng thịt bò tẩm gia vị.
Nàng nhai miếng thịt bò, vẻ mặt có hơi nghi ngờ: “Sao miếng thịt bò tẩm gia vị của các ngươi mềm lạ thường vậy, sao mà chẳng dai chút nào.”
Trương Thanh tiếu dung khả cúc, nói: “Thịt bò mà bọn ta làm là có bài thuốc bí truyền.”
Lưu bà bà cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nàng vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm với vợ chồng Trương Thanh: “Đồ ăn mà hai người làm vật mỹ giới liêm, sao không tới thành Trường An mở cửa hàng đi, nếu mở ở kinh thành thì chắc chắn là đông lắm đây.”
Tôn Nhị Nương lắc đầu nói: “Trị an ở kinh thành quá tốt, bọn ta cũng không dám đi.”
Lưu bà bà cảm thấy hoài nghi: “Trị an tốt, sao các ngươi lại không đi? Vì lý do gì chứ?”
Bộp!
Lúc này, Lưu bà bà chợt thấy hai người Vương Bản Nhi và Xảo Thư gục đầu xuống bàn.
Lưu bà bà thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ, bánh bao trong tay nàng cũng rớt mất.
Một tay nàng lay cơ thể của Xảo Thư, một tay lay Vương Bản Nhi, vừa lo lắng gọi họ dậy.
“Xảo Thư, Bản Nhi. các ngươi làm sao thế?”
Tôn Nhị Nương và Trương Thanh thấy vậy, không khỏi nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
“Bà già này ăn nhiều bánh bao như vậy, sao vẫn chưa bị ngất đi, mà hai đứa này đã ngất trước rồi.”
Tôn Nhị Nương nói với Trương Thanh.
Trương Thanh: “Ta cũng không biết nữa!”
“Các ngươi mau tỉnh lại đi, đừng dọa bà già này.”
Lưu bà bà thấy lay mãi mà Xảo Thư cùng Vương Bản Nhi vẫn không tỉnh, trong lòng nàng càng trở nên hoảng loạn hơn, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Cũng may, nàng thử dò lỗ mũi của hai người họ, hai người vẫn còn hô hấp.
Ngay khi Lưu bà bà mất hết hồn vía, nàng chợt để ý thấy sắc mặt của Tôn Nhị Nương và Trương Thanh bình tĩnh vô cùng, bọn họ chẳng hề tỏ ra bất ngờ hay bối rối với việc Vương Bản Nhi và Xảo Thư bỗng dưng ngất đi. Cộng với câu trị an ở Sở Trường An quá tốt của Tôn Nhị Nương khiến Lưu bà bà không khỏi nảy nghi ngờ trong lòng.
Nàng chất vấn hai người họ: “Có phải các ngươi mở hắc điếm, bỏ độc vào trong đồ ăn không?”
Tôn Nhị Nương cũng không giấu giếm gì, nàng đáp lại với vẻ đắc ý: “Không ngờ bà già ngươi ăn nhiều bánh bao của ta như vậy mà vẫn không bị gì.”
Lưu bà bà thấy Tôn Nhị Nương thừa nhận như vậy, nhất thời cảm thấy rất tức giận.
Nàng lại chất vấn Tôn Nhị Nương: “Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại hại bọn ta?”
Tôn Nhị Nương hờ hững nói: “Muốn trách thì trách chính các ngươi không có mắt, chọn nghỉ chân ở tiệm bọn ta.”
Lưu bà bà tức giận đáp: “Chẳng lẽ các ngươi không sợ vương pháp sao?”
Tôn Nhị Nương trả lời: “Dĩ nhiên là sợ rồi, nên bọn ta mới chọn mở tiệm ở chỗ vắng vẻ này đấy!”
Thấy Tôn Nhị Nương bày ra dáng vẻ hữu thị vô khủng, lửa giận trong lòng Lưu bà bà muốn thiêu đốt cơ thể bên ngoài luôn vậy.
Nhưng nàng vẫn nén lại mà hỏi: “Các ngươi đã hạ độc gì với cháu trai và cháu gái của ta, mau đưa cho ta thuốc giải, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.”
Tôn Nhị Nương nghe thế thì không kiềm được mà cười phá lên ha ha: “Ta muốn xem xem, bà già như ngươi có thể không khách khí ra sao?”
Trương Thanh sốt ruột nói: “Ngươi nói nhảm với bà già này nhiều như vậy làm gì, cứ làm theo lời ta nói, trực tiếp chém một phát.”
Tôn Nhị Nương giải thích: “Đây là người đầu tiên ăn ‘Ngũ hương mê hồn tán’ của chúng ta mà không bị hôn mê, nên ta cũng muốn hỏi thử sao bà già này có thể làm được.”
Nàng nhìn sang Lưu bà bà rồi tò mò hỏi: “Bà già, tại sao người không bị hôn mê chứ? Nếu ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, việc ta bỏ qua cho ba bà cháu các ngươi cũng không phải không thể.”
Cái này ngũ hương mê hồn tán là thuốc mê độc nhất do Tôn Nhị Nương nghiên cứu chế ra.
Loại thuốc mê này tuy không trực tiếp giết người, nhưng nó có khả năng khiến cho người khác bị choáng rất mạnh.
Chỉ cần một chút, cho dù là Thái Ất Kim Tiên thì cũng bị ảnh hưởng.
Có một lần, Tôn Nhị Nương chỉ dựa vào loại thuốc mê này mà đã khiến cho một vị đầu đà ở mức Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ cảnh bị bất tỉnh, sau đó họ đã giết ngược lại đối phương.
Bây giờ, Lưu bà bà chỉ là một bà già bình thường mà lại không bị ảnh hưởng bởi ngũ hương mê hồn tán, thế nên Tôn Nhị Nương tò mò muốn biết rõ nguyên nhân bên trong.
Thật ra thì, Lưu bà bà cũng không biết nguyên nhân.
Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy rất có thể nó có liên quan đến túi quà vặt mà Lý chưởng quỹ đã đưa cho nàng, và chắc chắn là nàng sẽ không nói suy đoán này cho Tôn Nhị Nương nghe.
Nàng không tin Tôn Nhị Nương sẽ bỏ qua cho lời nói xằng bậy của họ.
Trương Thanh đe dọa: “Bà già, ngươi phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, nếu không mất đầu, cũng đừng hối hận.”
Lưu bà bà vốn dĩ muốn hỏi rõ xem Tôn Nhị Nương và Trương Thanh có thuốc giải không.
Lúc này, nàng thấy Trương Thanh chuẩn bị ra tay, liền biết nếu là đánh nhau bình thường thì cá một trăm triệu là nàng không phải đối thủ của họ.
Vì vậy, Lưu bà bà không dám chậm trễ nữa, trong lòng khẽ động một cái, bà lập tức dùng hết sức để hắt xì một cái về phía Trương Thanh và Tôn Nhị Nương.
“Hắt xì!”
Cùng với tiếng hắt xì vang lên là một ngọn lửa cực nóng bùng ra từ miệng của Lưu bà bà.
Ngọn lửa thôi khô lạp hủ, phần thiên diệt địa.
Chỉ là trong nháy mắt, phía trước Lưu bà bà đã biến thành một trận biển lửa.
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương hoàn toàn không ngờ Lưu bà bà lại còn biết phun lửa từ miệng.
Hai người không kịp phản ứng, liền bị Cửu Thiên Huyền Hỏa hết sức kinh khủng thôn tính.
Pháp bảo hộ thân trên người Trương Thanh và Tôn Nhị Nương không hề phát huy chút tác dụng nào, nó mau chóng bị ngọn lửa cháy mạnh hừng hực thiêu hủy toàn bộ.
“A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận