Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2051 - Nỗi đau mãi mãi của Dương Khang!

Tuy bọn họ không hề động đậy, nhưng khí thế tản ra lại độc đoán vạn cổ, tràn ngập uy áp bá chủ thiên địa, Tứ Đại Thiên Vương trấn áp Thiên môn của Thiên Đình nhỏ yếu như con kiến hôi ở trước mặt hai chiến thần giáp đen này.
Bởi vì uy áp của hai chiến thần giáp đen này có thể sánh với Chuẩn đại năng.
Mà bảo kiếm cắm trên mặt đất trong tay bọn họ càng tản ra khí tức khổng lồ của Thiên thiên linh bảo cực phẩm.
Chỉ với hai chiến thần hộ vệ Thiên môn này, đã có thể nhìn ra sự bất phàm của cung điện này.
Ở chỗ sâu nhất trong cung điện có một không gian không biết tên.
Không gian này lơ lửng vô số tinh thần giống như ngân hà vậy.
Trên ngân hà có một lão già với dáng vẻ bô lão vốn đang nhắm mắt ngồi thiền.
Bỗng nhiên hắn mở to mắt, trên mặt lộ ra bất ngờ.
“Vậy mà có người đang niệm tên ta, quan trọng là khí tức của người này lại khiến ta có cảm giác thân cận khó hiểu, kỳ lạ.”
Lúc lão giả tự lẩm bẩm, thì thần thức của hắn đã xuyên qua dòng sông thời không, đi đến trong một tửu lâu của Đại Mạc quốc.
Giờ phút này, trong tửu lâu có vẻ hỗn loạn, một đám đại hán cánh tay trần trụi, mặc da thú, tóc búi bọ cạp, đang vây công một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi, mặc áo xám, dáng vẻ tuấn lãng đẹp trai.
Nam tử trẻ tuổi này chính là Dương Quá.
Trước đó Dương Quá đang hỏi thăm một lão hán ở trong tửu lâu này làm thế nào mới có thể trở thành đệ tử của Trường Sinh cung, từ đó có thể đến Trường Sinh Thiên giới.
Không ngờ, hắn nói chuyện với lão hán, lại bị mấy đại hán uống rượu ăn thịt bên cạnh nghe thấy.
Mấy đại hán này vốn không thuận mắt Dương Quá, còn thầm mỉa mai Dương Quá da thịt mềm mại, trông giống tên ẻo lả.
Giờ phút này, bọn họ lại thấy Dương Quá hỏi thăm chuyện của Trường Sinh cung, nên trực tiếp nói Dương Quá là gian tế của thế lực kẻ địch phái tới, muốn bắt Dương Quá đến quan phủ tra xét.
Dương Quá giải thích một câu, thấy không có tác dụng, hơn nữa hắn vốn khó chịu với mấy đại hán, nên đã đánh nhau với mấy đại hán da thú này.
Lão giả trong cung điện thần bí nhìn thấy Dương Quá, hai mắt vốn đục ngầu không khỏi bắn ra hai tia sáng, trên mặt rất kinh ngạc.
Chỉ liếc mắt một cái, lão giả đã phát hiện trong cơ thể thiếu niên xa lạ này có huyết mạch giống hắn.
Trong lòng lão giả khẽ động, cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, nhưng lại mở dòng sông vận mệnh của Dương Quá, nhìn rõ quá khứ của Dương Quá.
Nhìn xong quá khứ của Dương Quá, biểu cảm lão giả càng kinh ngạc và cảm khái.
“Thì ra hắn là con trai mà Mộc Niệm Từ sinh cho ta, không ngờ ta còn có một đứa con trai, hơn nữa, con trai của ta cũng có vận mệnh của nhân vật chính!”
Thì ra lão giả này chính là Dương Khang.
Cũng chính là Trường Sinh Thiên hiện tại.
Từ dòng sông vận mệnh của Dương Quá, Dương Khang biết được Mộc Niệm Từ đã chết trong một lần luyện công, trong lòng không khỏi cảm khái đôi chút.
Nhưng rất nhanh, hắn đã đặt sự chú ý lên trên người Dương Quá.
Từ khi Lý Nguyên lấy đi đặc trưng nam nhân của Dương Khang, thì Dương Khang đã hoàn toàn mất hứng thú với nữ nhân.
Nữ nhân chỉ khiến hắn nghĩ đến khuyết tật khó có thể mở miệng của mình, khiến hắn nghĩ đến bản thân chịu ấm ức trước mặt Lý Nguyên, trước mặt Hoa Tranh.
Cho nên những năm gần đây Dương Khang chưa từng nghĩ đến sẽ đi tìm Mộc Niệm Từ.
Mộc Niệm Từ đối với hắn đã biến thành một đoạn ký ức có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Bên trong tửu lâu.
Mấy đại hán vây công Dương Quá tuy thực lực không tồi, xuất chiêu tàn nhẫn lạnh thấu xương, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Dương Quá.
Rất nhanh, mấy đại hán đã bị Dương Quá chỉnh đốn một trận.
Lần lượt ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên đau khổ.
Tuy Dương Quá đã đánh bại mấy đại hán, nhưng cũng không ở lại trong tửu lâu, hắn rời khỏi tửu lâu rất nhanh, biến mất trong hẻm nhỏ ngang dọc đan xen.
Hắn xuyên qua hẻm nhỏ một lúc lâu, thấy phía sau vốn không có truy binh, lúc này Dương Quá mới dừng lại ở một nơi hẻo lánh.
“Xem ra, dự định muốn đến Trường Sinh Thiên giới của ta hoàn toàn không thể thực hiện được. Còn nữa, dân chúng Đại Mạc quốc không có thiện cảm với người Đường, cảm giác tương lai Đại Mạc quốc và Đại Đường sẽ có một trận chiến.”
Dương Quá lẩm bẩm.
Chính ngay lúc này, một giọng nói xa lạ bỗng nhiên vang lên bên cạnh Dương Quá.
“Ngươi muốn đến Trường Sinh Thiên giới làm gì?”
Dương Quá giật mình, hắn không ngờ bên cạnh mình lại có người.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão hủ rất già, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng như tuyết, dáng người còng xuống, hàm răng rụng gần hết, không biết đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, khuôn mặt hiền lành nhìn lấy hắn.
Tuy dáng vẻ lão giả cực già, nhưng y phục hoa lệ, trên đầu còn đội tử ô quan, bên hông đeo dương chi ngọc , giữa hai hàng lông mày tràn đầy uy nghiêm của Thượng vị giả, vừa nhìn, đã biết thân phận của hắn không giàu thì quý.
Dương Quá nhanh chóng đánh giá lão giả một phen, vẻ mặt đề phòng hỏi lão giả: “Ngươi là ai? Đứng ở nơi này từ khi nào?”
Đương nhiên lão giả là Dương Khang.
Dương Khang thấy biểu cảm đề phòng của con trai thì không khỏi cười nhạt.
Sắc mặt hắn hiền lành nói: “Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại hỏi thăm chuyện của Trường Sinh Thiên giới?”
Chuyện xảy ra trong quán trọ liên quan đến Dương Quá, Dương Khang vốn không phát hiện trong dòng sông vận mệnh của con trai.
Bởi vậy hắn vẫn chưa biết mục đích Dương Quá hỏi thăm Trường Sinh Thiên giới là vì tìm hắn.
Dương Quá hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”
Dương Khang thản nhiên nói: “Bởi vì nếu ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, có lẽ ta có thể dẫn ngươi đến Trường Sinh Thiên giới.”
“Ngươi có thể dẫn ta đến Trường Sinh Thiên giới?”
Vẻ mặt Dương Quá hoài nghi nhìn lão già: “Thật hay giả vậy?”
Dương Khang cười nhạt: “Đương nhiên là thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận